“Logic của cô có vấn đề.” Phong Dập Thần lạnh lùng trả lời: “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho cô.”
Cố Hảo vì muốn kiếm tiền cơm cho bọn trẻ mà không muốn trả lại ảnh chụp cho anh, chui từ trong tủ ra.
Cô cần một chút thời gian để thử lại.
Người đàn ông trước mặt mang theo cảm giác vô cùng áp bức, khiến cho cô mặc dù ở trong bóng tối không nhìn rõ mặt anh nhưng vẫn có thể sợ hãi.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi: “Phong tiên sinh, chúng ta thương lượng một chút đi. Vừa rồi anh không làm gì với ảnh hậu cả, anh làm một chuyện tốt, cho tôi tin tức này để tôi có thể trở thành nhân viên chính thức.”
Phong Dập Thần nhíu mày: “Cô đang thử việc?”
“Đúng vậy.” Cố Hảo gật đầu thật mạnh.
Phong Dập Thần đánh giá người phụ nữ trước mặt. Trong bóng tối, đại khái có thể nhìn ra được những đường nét trên gương mặt cô, Cô là một người trẻ tuổi, trông rất thông minh, đôi mắt rất to.
Cố Hảo nghe anh hỏi vậy thì dường như hơi thả lỏng, lập tức bổ sung thêm một câu: “Tổng biên tập nói nếu tôi lấy được tin tức này thì sẽ cho tôi lên làm nhân viên chính thức, tôi rất cần công việc này để nuôi sống bản thân. Phong tiên sinh, xin hãy thương xót.”
“Tại sao tôi phải giúp cô?” Phong Dập Thần càng thêm lạnh lùng.
Cố Hảo ngẩn người, xem ra thuyết phục người đàn ông này cũng không dễ dàng gì: “Phong tiên sinh, quân tử giúp người khác hoàn thành ý nguyện, coi như anh làm việc thiện, coi như tôi cầu xin anh, được không?”
“Làm việc thiện?” Phong Dập Thần cười lạnh, đáy mắt bắn ra một tia sắc bén: “Làm việc thiện với loại phóng viên không có lương tâm của một tờ báo lá cải như cô?”
“Ai không có lương tâm?” Cố Hảo hơi gấp gáp: “Tôi không chụp rõ mặt anh, anh giúp tôi làm một chút chuyện xấu là tôi có thể nuôi cả gia đình tôi. Hơn nữa điều này cũng không làm anh phải xấu mặt, tại sao lại không làm chứ?”
“Không nói nhiều.” Phong Dập Thần hoàn toàn không có kiên nhẫn: “Xóa hết video và ảnh đi.”
“Không.” Cô lập tức lắc đầu.
Phong Dập Thần hơi nhíu mày, ánh mắt xẹt qua một tia không để ý. Đối mặt với người phụ nữ cố chấp như thế này, anh chỉ có thể tự mình ra tay: “Tôi xóa giúp cô.”
Nói xong, Phong Dập Thần trực tiếp vươn tay chộp lấy chiếc máy ảnh trên cổ cô.
“Đừng chạm vào tôi.” Cố Hảo nhanh chóng ôm máy ảnh giấu trong lòng.
Phong Dập Thần không có ý định dừng tay, bàn tay của anh nhanh chóng đưa qua, không chạm được vào máy ảnh mà lại chạm vào thân thể cô.
Không ngờ lại chạm vào nơi không nên chạm.
“A!” Cố Hảo sợ hãi co rúm người lại, mắng: “Lưu manh, không biết xấu hổ.”
Phong Dập Thần cũng ngẩn