Chuyện như vậy, sao có thể quang minh chính đại nói ra?
Cố Manh Manh náo loạn đỏ bừng có khuôn mặt, úp úp mở mở không biết nên nói tiếp làm sao.
Dáng điệu Lục Tư Thần vẫn thản nhiên như thường.
“Thì ra là như vậy.”
Anh gật gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn người con gái, chậm rãi nói tiếp: “Bây giờ còn khó chịu không?”
Cố Manh Manh lắc lắc đầu, không dám nhìn anh.
Lục Tư Thần xoa xoa đầu cô, nói tiếp.
“Ăn đồ ăn.”
TH Cố Manh Manh nghe vậy, lúc này mới ngước mắt nhìn lên bàn.”
Lúc này, cô mới bất ngờ phát hiện, trên bàn đã bày không ít món ăn, món nào cũng thịnh soạn, vui lòng đắc ý.
Cố Manh Manh tức khắc mặt mày rạng rỡ.
Đầu tiên cô ăn lấy vài miếng trái cây, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Triệu Giai Đồng, không hề có chút ác cảm nói: “Triệu Giai Đồng, cậu cũng ăn đi.”
Triệu Giai Đồng mỉm cười: “Tớ đã ăn rồi, cậu ăn đi.”
“0n, Cố Manh Manh thu lại tầm mắt, tiếp tục ăn ngồn lấy một miếng to.
Lục Tư Thần thấy cô ưu tiên chọn ăn vặt, không kiềm được thu mày: “Ăn món chính đi.”
“Được đói”
Cố Manh Manh trong lòng rất vui cầm dao nĩa lên, động tác vụng về cắt miếng bò bít tết.
Lục Tư Thần bên cạnh nhìn một lúc, đôi chân mày càng lúc càng sít chặt.
“Thật ngốc!”
Anh bỗng nhiên nói.
Cố Manh Manh khẽ giật mình, mới vừa quay đầu nhìn anh, dao nĩa trên tay đã bị giật lấy.
Lục Tư Thần thật sự là nhìn không nỏi, anh tự thân cắt miếng thịt bò giúp cô, động tác dứt khoát tao nhã, chỉ là sắc mặt không được tốt, có chút phá hỏng tổng thể mỹ cảm.
Đường Triều Phong nhấp một ít cà phê, điệu bộ ra dáng quan sát.
Lúc này, Triệu Giai Đồng bỗng nhiên nói.
“Oh, nếu như tôi đoán không sai, ngài đây là chú của Manh Manh nhỉ?”
“Két!”
Thời gian trong nháy mắt đứng lại.
Lục Tư Thần giương mắt nhìn lên, ngậm lại cơn bạc nộ.
“Cô nói cái gì?”
Giọng của anh vô cùng trầm xuống, uy nghiêm khiếp người.
Triệu Giai Đồng bị dọa đến ngắn ra.
Cô ngập ngừng giơ tay chỉ về hướng Cố Manh Manh, ấp úng ngắc ngứ nói: “Là, là Manh Manh…”
“Tôi không hề nói cái gì hết!”
Cố Manh Manh vội vàng mở miệng ngắt lời cô.
Thế nhưng, ngược lại vốn dĩ việc này lại mang ý vị giấu đầu lòi đuôi Lục Tư Thần đặt dao nĩa trên tay xuống.
Anh dựa người về phía sau, cau mắt lại quan sát cô, trong thần sắc có vài phần lãnh đạm.
“Lục Tư Thần…”
Cố Manh Manh không ngót lo âu.
“Khụ!”
Đúng lúc, Đường Triều Phong từ chỗ ngồi đứng dậy.
Anh ta vừa để lại khăn ăn, vừa cười cười nói: “Tự nhiên cảm giác có chút tức ngực, muốn ra ngoài một chút.” Nói đến đây, Anh