Sau khi chiếc xe hơi rời khỏi biệt thự, một mạch chạy thẳng đến công ty của Lục Tư Thần, Cố Manh Manh gọi điện thoại cho Lục Tư Thần.
“Alô?”
Điện thoại được kết nói, Có Manh Manh liền lên tiếng: “Lục Tư Thần, tôi đã bắt đầu xuất phát rồi, anh bây giờ đang làm gì đó?”
Đối phương im lặng hai giây.
Tiếp đấy, giọng của thư ký An truyền đến: “Tiểu phu nhân, tôi là An Luân.”
Cố Manh Manh có chút hoảng sợ.
“Lục Tư Thần đâu rồi?”
Cô hỏi.
Thư ký An giải thích: “Là như thế này thưa tiểu phu nhân, Lục tổng bên này đang có một cuộc họp, cho nên…”
Cố Manh Manh không lên tiếng.
Thư ký An nói tiếp: “Nhưng mà cô yên tâm, cuộc họp này không làm mắt bao nhiêu thời gian đâu, ước chừng sau khi cô từ nhà qua đến công ty, Lục tổng đã họp xong rồi.”
“Thật chứ?”
Cố Manh Manh có vài phần không tin.
Thư ký An cười: “Tiểu phu nhân, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì sẽ là như vậy.”
Cố Manh Manh rất sầu não.
“Vậy thôi được, tôi vừa xuất phát từ nhà, đợi sau khi tôi đến công ty rồi tôi gọi điện lại cho anh.”
Cố Manh Manh nói.
Thư ký An liên tục gật đầu: “dạ dạ dạ, vâng ạ, vâng ạ.”
Sau đó Cố Manh Manh cúp điện thoại.
Đợi đến lúc tập hợp đầy đủ tổng bộ của tập đoàn, sau đó cũng đã hơn nủa tiếng.
Cố Manh Manh xuống xe, lại ngạc nhiên nhìn thấy thư ký An đang đứng ở trước cửa xoay, sau khi nhìn thấy cô, lập tức mỉm cười tiền đến đón cô.
“Tiểu phu nhân, cô đến rồi!”
Cô nói.
Cố Manh Manh hơi ngạc nhiên: “Anh đã ở đây từ lâu đợi tôi?”
Thư ký An gật đầu: “Vâng ạ!”
Cố Manh Manh có chút lờ mờ.
Thư ký An tiếp tục giải thích: “Lục tổng đã họp xong rồi, để tôi đưa cô lên trước nhé.”
“Oh…”
Cố Manh Manh gật đầu.
Thư ký An đi bên cạnh cô, dẫn đường cùng cô tiến vào trong đại sảnh.
Vừa lúc, người trực trước quầy tư vấn hôm nay chính là cô gái tiếp tân lần trước, trước đây chính cô ta đã từ chối cho Cố Manh Manh vào công ty, bây giờ nhìn thấy đệ nhất thư ký của Lục Tư Thần bỗng nhiên cung phụng cô, nào giữ vững được khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ, cuối cùng biểu lộ một vết xước, thái độ có vài phần sợ hãi.
“Xin chào thư ký Anl”
Giọng của cô điềm mỹ chào, lại vừa thận trọng chăm chú nhìn thần sắc của Có Manh Manh.
Thư ký An không có phản ứng gì, ngược lại xoay đầu về phía Cố Manh Manh, kể cả nhìn cô cười một cái cũng không.
Cô gái tiếp tân có chút kinh sợ, hấp tấp cúi đầu xuống.
Sau khi bước vào thang máy, Cố Manh Manh mới thấy kỳ quái hỏi An Luân: “Thư ký An, sao tôi lại thấy cô tiếp tân vừa nãy có chút sợ tôi vậy?”
An Luân là người rất khôn khéo.
Sau khi anh ta nghe thấy câu hỏi này, cười đáp lời: “Tiểu phu nhân, cô là phu nhân của của Lục tổng, người cấp dưới dĩ