Vì ứng phó Lục gia, Cố phu nhân cố ý đem phòng Đại tiểu thư dọn cho Cố Manh Manh, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, còn chưa kịp sắp xếp, bài biện trong phòng không có nhiều thay đổi.
Thế nhưng, tính cách hai vị tiểu thư Cố gia hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên biết được như vậy, đồ trang trí trong phòng này, căn bản không hoài hòa với Cố Manh Manh, hoàn toàn không giống phòng cô.
Thư ký kiến thức rộng, cư nhiên liếc mắt là có thể phát hiện vấn đề.
Dáng vẻ anh ta mang theo nụ cười, cung kính với cô gái đang ngồi mép giường lớn.
“Tiểu phu nhân, tôi tới đón cô về nhà.”
Anh ta nói như vậy.
Cố Manh Manh ngồi không nhúc nhích.
Cô mang theo ánh mắt cầu khuẩn nhìn quản gia, hi vọng ông ta có thể giúp cô chút ít.
Nhưng rốt cuộc là thất vọng.
Quản gia nói: “Tiểu thư, cô theo thư ký tiên sinh trở về đi, xe đã chờ ở bên ngoài, đừng khiến cô gia bên ngoài chờ lâu.”
Cố Manh Manh đang tuyệt vọng!
Cô chầm chậm từ bên giường đừng lên, hai mắt nhìn thư ký, chần chờ nói: “Mai tôi quay về có được không?”
Thư ký mỉn vẫn mỉn cười.
Anh nói rằng: “Tiểu phu nhân, tôi cũng theo lệnh mà làm, tiên sinh đã đợi cô lâu, cô xem…”
Cố Manh Manh biết là không có hi vọng.
Cô cúi đầu, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Trong sân, một chiếc xe màu đen có rèm che đã được đậu ở đó, tài xế bên cạnh nhìn thấy Cố Manh Manh xuất hiện, liền vội vàng kéo cửa sau cho cô.
Trước khi Cố Manh Manh lên xe, bỗng nhiên dừng bước.
Cô quay đầu lại, nhìn nhà Cố trạch trước mặt nơi cô đã sống hơn mười năm với ánh mắt phức tạp, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi lên xe.
Tài xế đóng cửa xe.
Thư ký và quản gia trao đổi vài câu, cuối cùng ngồi vào ghế phụ rời đi.
…
Trên đường nhiều xe, Cố Manh Manh dựa vào ghế xe, tâm trạng xuống thấp.
Thư ký