Lúc Lục Tư Thần lái xe đến nhà hàng, Cố Manh Manh và Triệu Giai Đồng đang đứng ở ven đường nói chuyện phiếm, hai cô gái dường như rất hòa hợp, nói cười vui vẻ.
Lục Tư Thần dừng xe thể thao ở ven đường, sau đó chậm rãi hạ cửa số xe xuống.
Cố Manh Manh vừa thấy anh, nhất thời mặt mày liền vô cùng hớn hở.
“Lục Tư Thần!”
Cô nhảy đến bên cạnh chiếc xe với sự vui sướng.
Lục Tư Thần mỉm cười: “Chơi vui không? “
“Có có!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lúc này, giọng nói của Triệu Giai Đồng truyền đến: “Chào chú, chúng ta đã gặp nhau, cháu là Triệu Giai Đồng.”
Chú?
Lục Tư Thần nhíu mày, cũng không thích cách xưng hô này.
“Hả, chuyện đó…” Cố Manh Manh đúng lúc mở miệng: “Anh, anh ăn cơm tối chưa? “
Lục Tư Thần liếc cô một cái, giọng điệu cực kỳ nhạt nhẽo: “Chưa ăn.
“
Cố Manh Manh bĩu môi: “Vậy anh phải làm sao bây giờ…”
Lục Tư Thần còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói của Triệu Giai Đồng lại truyền đến: “Trong nhà hàng có rất nhiều món ăn ngon, hai người vào thử xem sao? “
Cố Manh Manh nghe vậy, vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, tầng trên cùng của trung tâm thương mại có nhiều đồ ăn, Lục Tư Thần, anh muốn đi xem chứ? “
Lục Tư Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, đáp: “Không cần,đợi lát nữa tôi còn có chút việc.” Dừng một chút, anh lại nhìn về phía Cố Manh Manh, tiếp tục nói: “Các cô còn có kế hoạch gì nữa không? “
Cố Manh Manh quay đầu lại nhìn Triệu Giai Đồng, sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Lục Tư Thần, lắc đầu: “Không, hôm nay chủ yếu là đi ra ngoài mua sắm.
“
Lục Tư Thần ‘Ù” lên tiếng, nói: “Lên xel “
Cố Manh Manh hơi kinh ngạc một chút.
Sau đó, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn Triệu Giai Đồng.
Triệu Giai Đồng cảm nhận được ánh mắt của cô, lập tức nói: “Không sao đâu, cậu và chú đi trước đi, dù sao bây giờ thời gian cũng không còn sớm, đúng là nên về nhà rồi.”
“Vậy giờ cậu đi gì về được?”
Cô Manh Manh cau mày hỏi.
Triệu Giai Đồng chớp chớp mắt, vui tươi nói: “Đương nhiên là đi xe về.
“
PB, Cố Manh Manh gật đầu: “Vậy, vậy được rồi, tớ đi trước.”
“Được được!”
Triệu Giai Đồng gật đầu.
“Tạm biệt!”
Cố Manh Manh vừa vẫy tay, vừa mở cửa xe phía sau ngồi vào.
Triệu Giai Đồng vẫn đứng ở ven đường, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe thể thao đi xa, cô mới xoay người rời đi.
Bây giờ, phía bên kia.
Trong xe, Cố Manh Manh cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Lục Tư Thần vừa lái xe vừa nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, mở miệng: “Manh Manh.
“
“m2”
Cố Manh Manh đáp lại, vẫn cúi đầu như cũ.
Lục Tư Thần có vài phần không vui: “Lâu như vậy không gặp, cô không có gì muốn nói với tôi sao? “
Cố Manh Manh kỳ quái ngắng đầu lên, nhìn người đàn ông nói: “Muốn nói gì cơ? “
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Ò, đúng rồi, tôi quả thật có chuyện muốn nói! “
“Ừm?”
Lục Tư Thần nhếch môi.
Cố Manh Manh nhăn mũi: “Sao anh về sớm vậy? Hơn nữa, anh còn không nói trước với tôi.”
Lục Tư Thần cười khổ: “Tôi đây không phải là muốn cho cô một bất ngờ sao? “
Cố Manh Manh hừ hừ: “Xí, một chút cũng không bắt ngờ.
“
Lục Tư Thần không thể làm gì được.
Anh xoay vô lăng, trực tiếp đậu xe ở ven đường.
Cố Manh Manh kinh ngạc: “Anh làm gì vậy? “
Lục Tư Thần kích động, mở miệng ra lệnh nói: “Lên ngồi ở ghế phụ.
“
Cố Manh Manh bĩu môi, thân thể không nhúc nhích.
“ Ngồi phía sau cũng vậy mài!”
Cô trả lời như vậy.
“Nó cũng đung khi tôi là người lái sao?” Lục Tư Thần nhìn cô từ gương chiêu hậu.
“Tùy anh nghĩ như thế nào…” Cế Manh Manh đáp.
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần nhíu mày, trầm giọng nói: “Nghe lời, lên phía trước! “
Cố Manh Manh không vui.
Nhưng cuối cùng, cô mở cửa và xuống xe và ngồi ở phía trước chỗ ghế phụ.
Lục Tư Thần nghiêng đầu nhìn cô, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Luôn không thích nghe lời, nhất định phải để tôi hung dữ với cô, phải không? “
“Không có…”
Cố Manh Manh miệng.
Lục Tư Thần thở dài: “Được rồi, lấy dây an toàn thắt chặt vào.
“
Cố Manh Manh cúi đầu, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Sau đó, Lục Tư Thần một lần nữa khởi động động cơ lên đường.
Cố Manh