Cố Manh Manh sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại, mở to mắt nhìn chàng trai phía sau, như thể chưa kịp phản ứng lại.
Andre chớp chớp đôi mắt to và trong xanh như biển cả.
Anh ngập ngừng cười:” Tớ làm cậu sợ sao?”
Cố Manh Manh giật mình, vội vàng lắc đầu:” Không có, không có.” cô ngập ngừng rồi nói tiếp: “À, chuyện đó, cậu tìm tớ có việc gì không?”
An Hạo Nhiên cong môi:” Tớ tên là Andre.”
“Hả2”
Cố Manh Manh nhíu mày.
Cô mở miệng:”Tớ biết tên của cậu.”
Andre nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt trong veo:”Còn cậu?”
“Tớ2”
Cố Manh Manh chỉ về phía mình, hơi lưỡng lự, mãi sau mới lấy lại bình tĩnh:”À, tớ tên là Cố Manh Manh!”
“Cố Manh Manh?”
An Hạo Nhiên nhíu mày, tỏ vẻ nghỉ ngờ: “Cái gì Manh?”
“Tên tớ là Manh Manh trong tên một loại cây cỏ, họ là Cố trong tương lai sán lạn!” Cố Manh Manh giải thích.
Andre chợt như hiểu ra điều gì đó.
Anh cười nói:”Nó có nghĩa là dễ thương, phải không?”
Cố Manh Manh gật đầu:” Đúng vậy.”
Andre đưa tay về phía cô và nói một cách thân thiện:”Rất vui được biết cậu, Manh Manh.”
Cố Manh Manh cúi đầu nhìn bàn tay anh đưa ra, do dự một lúc nhìn những học sinh xung quanh rồi hạ giọng: “Ừm, coi như chúng ta đã bắt tay đi.”
Andre có vẻ khá bất ngờ.
Anh nhìn Cố Manh Manh, đôi mắt đẹp mơ hồ như được phủ một lớp bụi vậy.
Cố Manh Manh thì thầm ‘tạm biệt’ rồi quay người và bước ra ngoài.
An Hạo Nhiên nhìn theo bóng lưng đang xa đần của cô và từ từ thu tay lại, tóc anh lòa xòa trên trán khiến người ta khó nhìn thấy biểu cảm của anh.
Ở bên kia, Cố Manh Manh vừa đi ra khỏi phòng học, Triệu Giai Đồng liền chạy ra theo cô.
“Cố Manh Manh!”
Cô gọi thành tiếng.
Cố Manh Manh dừng lại, quay đầu thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm.
“Triệu Giai Đồng!”
Cô cười mỉm.
Triệu Giai Đồng chạy lại cùng đi với cô về phía trước, vừa đi vừa nói:” Tớ mới nhìn thấy cậu đi chung với học sinh mới chuyển tới, hai người có chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh thở dài.
Cô biết là cuộc gặp gỡ vừa rồi bị không ít bạn học cùng nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, cô liền nói:” À, thật ra cũng không có chuyện gì cả, cậu ấy hỏi tên tới, sau đó tớ nói với cậu ấy.”
“Thật không?” Triệu Giai Đồng nhướn mày, tỏ vẻ không tin:”
Lớp chúng ta có nhiều bạn học như vậy, cậu ấy tại sao hết lần này đến lần khác muốn biết tên cậu chứ? Lạ thật, Cố Manh Manh, học sinh