Chẳng bao lâu sạu tất cả món tráng miệng còn lại cũng đều đã xong, Cố Manh Manh và Triệu Giai Đồng đặt tất cả các món lên bàn, sau đó họ gọi mọi người nếm thử.
Nhưng mà không ai dám thử chúng.
Triệu Giai Đồng kéo ống tay áo của cô, và nói nhỏ: “Họ có vẻ rất sợ chú của cậu…”
Cố Manh Manh chợt nhận ra.
Cô nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, nhoẻn miệng cười rồi nói: “Anh ăn no chưa?”
Lục Tư Thần đang nhìn điện thoại, nghe cô nói anh ngẳng đầu nhìn cô, khẽ cau mày:”Hả?”
Cố Manh Manh gợi ý: “Đêm nay có trăng, sân thượng tầng hai rất thích hợp để ngắm cảnh!”
Lục Tư Thần thở lạnh một tiếng: “Bên ngoài gió đêm lớn như vậy, có phải muốn tôi cảm lạnh không?”
Cố Manh Manh: “…”
Đúng lúc, Triệu Giai Đồng nói: “Anh Lục, anh hiểu nhầm ý của Manh Manh rồi, thật ra cô ấy có chuyện muốn nói riêng với anh!”
Lục Tư Thần nhướng mày, rồi nheo lại chỉ vào Cố Manh Manh: “Cô có chuyện riêng muốn nói?”
Cố Manh Manh rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo, cô mỉm cười khô khan: “Haha, đúng vậy, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.”
“Được.”
Lục Tư Thần đứng dậy và khỏi chỗ ngồi của mình.
Anh khẽ gật đầu nói: “Đi thôi, lên lầu hai đi.”
Nói xong, anh đi lên lầu.
Cố Manh Manh thấy anh rời đi, cô ấy liền nhìn Triệu Giai Đồng cay đắng:”Giai Đồng, tớ không có bất kỳ chuyện gì để nói với anh ấy, tớ phải làm gì bây giờ? Để tớ nói cho cậu biết, cậu đừng tin vẻ bề ngoài của Lục Tư Thần … rằng chú tôi có tính khí tốt, nhưng thật ra anh ấy đặc biệt khó chịu.
“
Triệu Giai Đồng chớp mắt nói: “Chẳng lẽ tớ lại để cậu bối rối sao?”
“Hả2”
Cố Manh Manh không hiểu.
Triệu Giai Đồng cười nói tiếp: “Tớ sẽ dạy cho cậu một mẹo, sau này lúc nói chuyện với chú của cậu, chỉ cần không trả lời được câu hỏi của anh ấy, cậu nên thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện.”
Cố Manh Manh cau mày.
Điều này có vẻ khó làm nhỉ?
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì giọng nói của Lục Tư Thần từ bên ngoài truyền đến: “Manh Manh?”
“Đi nhanh.”
Triệu Giai Đồng nói, nháy mắt với cô ấy và nở một nụ cười: “Tớ sẽ giúp cậu.”
“Được!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô ấy đi lên lầu và mang theo một đĩa đồ ăn nhẹ.
Ở lối vào cầu thang, Lục Tư Thần đang đứng dưới ánh đèn, thân hình của anh vạm vỡ, đẹp trai không cưỡng lại được.
“Sao cô đi lâu vậy?”
Khi nhìn thấy Cố Manh Manh đi tới, anh ấy không khỏi cau mày hỏi.
Cố Manh Manh đưa món ăn trên tay cô ấy ra và nói, “Bởi vì tôi còn đi lấy cái này.”
Lục Tư Thần nhìn cô một cái rồi quay đi như không quan tâm lắm.
Anh đi lên sân thượng tầng hai.
Cố Manh Manh đi theo anh, có vẻ vội Vàng.
“À, chuyện đó…”
Cô do dự.
Lục Tư Thần ngẳng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt: “Mặt trăng đâu?”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngơ ra khi nghe những lời đó.
Lục Tư Thần quay đầu lại nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải Trung thu, ngắm trăng cái gì?” ngừng một chút rồi nói tiếp: “Không phải là cô có chuyện muốn nói với ta sao? Bây giờ có thể nói rồi.”
Cố Manh Manh bước tới và đưa chiếc đĩa ra một cách ân cần.
“Anh thử đồ tráng miệng trước đi!”
Cô ấy nói.
Lục Tư Thần lắc đầu: ” Bây giờ tôi không muốn ăn.”
“DƯỢC.
Cố Manh Manh phụng phịu.
Lục Tư Thần đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy cái đĩa trong tay cô.
“Chuyện riêng!”
Anh ấy nhắc nhở.
Cố Manh Manh gãi đầu, trong lòng cô nóng như nước sôi.
Lục Tư Thần đợi một lúc, thấy cô không lên tiếng, anh hơi tối sầm lại: “Manh Manh?”
“Lục Tư Thần!”
Cố Manh Manh đột nhiên hét lên, rồi cả người lao về phía anh.
Phản ứng của Lục Tư Thần rất nhanh, trong tiềm thức anh ấy muốn chặn người lại, nhưng nghĩ