Ngày thường, tính tình Lục Tư Thần có vẻ là tốt, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ấy chính là một người tốt.
Lúc này, trong phòng sách rất yên tĩnh.
Cố Manh Manh đứng ở giữa phòng, rụt rè cúi đầu, không dám nhìn lung tung, cũng không dám nói chuyện.
Lục Tư Thần ngồi trên sô pha, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô.
“Tôi đã nói gì với cô, hả?”
Anh mở miệng, giọng điệu giếng như gió từ vùng cực lạnh, lạnh lão.
Cố Manh Manh cắn môi, không lên tiếng.
Lục Tư Thần không vui: “Nói đi! “.
Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ .N ET ~
Cố Manh Manh sắp khóc: “Tôi chỉ quá chán, cho nên muốn chơi trò chơi…”
“Còn bao biện!”
Lục Tư Thần trầm giọng, sắc mặt càng thêm không tốt.
Cố Manh Manh run rầy, cái đầu nhỏ cúi thấp hơn.
Lục Tư Thần nhìn chằm chằm cô, tiếp tục nói: “Manh Manh, cô đã không còn là trẻ con nữa, vì sao cứ không nghe lời, hả? “
Cố Manh Manh dùng vẻ mặt chịu uất ức, đáng thương nhìn anh nói: “Lục Tư Thần, anh đừng giận tôi nữa, tôi, tôi hứa sau này sẽ không…”
Lục Tư Thần hừ lạnh.
Khuôn mặt của anh không thay đổi: “Cô đã nói như vậy rất nhiều lần!”
Cố Manh Manh không nói nên lời.
Lục Tư Thần xoa xoa trán, đau đầu tiếp tục nói: “Tôi không phải không cho cô chơi trò chơi, Manh Manh, cô phải biết đây không phải là thứ tốt gì, cô phải nghỉ ngơi, biết không? Cô nói xem hôm nay cô đã chơi trò chơi bao lâu, hả? “
“Không lâu…”
Cố Manh Manh nhỏ giọng.
Lục Tư Thần trừng mắt: “Nói lớn lên! “
Cố Manh Manh đứng thẳng người, vội vàng nói: “Tôi, tôi bắt đầu chơi từ buổi chiều…”
“Buỏi chiều?”
Lục Tư Thần hỏi tiếp: “Nói cụ thể, là mấy giờ chiều? “
Cố Manh Manh chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ nữa, thật ra tôi không chú ý.”
Lục Tư Thần gật đầu, cười lạnh liên tục: “Còn nghĩ sẽ bỏ qua sao? Được rồi, bây giờ tôi liền gọi quản gia vào, để cho ông ấy đến nói cho cô biết.
“Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận, tôi không nên chơi trò chơi cả ngày!” Cố Manh Manh mở miệng ngắt lời anh, liên tục nói: “Nhưng mà, tôi thật sự không biết phải làm gì.
À, không đúng, tôi cũng không chơi mỗi trò chơi đâu, trước đó tôi còn cùng Sơ Tuyết gọi video, chúng tôi nói chuyện rất lâu, nếu anh không tin, tôi có thể cho anh xem lịch sử, thật sự, không tin anh xem đi!”
Nói xong, cô lập tức cầm điện thoại di động đi tới.
Lục Tư Thần quát lớn: “Đứng yên cho tôi! “
Cố Manh Manh lập tức không dám nhúc nhích.
Nàng nhăn mặt, mắt nhìn anh, bộ dáng nhỏ bé rất cam chịu, lại rất đáng thương.
Lục Tư Thần thở dài.
“Lại đây đi.”
Cuối cùng anh cũng không cam lòng.
Cố Manh Manh nở nụ cười, vội vàng vài bước đi tới trước mặt anh, hơn nữa không chút do dự liền ngồi xuống bên cạnh anh, vừa ôm lấy cánh tay anh, vừa cười nói: “Anh có muốn xem lịch sử cuộc gọi không? Tôi sẽ mở ra cho anh xem.
“
Nói xong, cô cúi đầu muốn bật điện thoại lên.
“Manh Manh.” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!
Giọng nói của Lục Tư Thần từ đỉnh đầu truyền đến.
“Ừm?”
Cố Manh Manh đáp lại, vừa chuyên chú mở điện thoại.
Lục Tư Thần liếc mắt một cái: “Không nhìn điện thoại nữa, cô ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với côi “
®ỜI!”
Cố Manh Manh buông điện thoại xuống, liền ngồi thẳng người, sau đó nhìn anh, hai mắt đen nhánh trong suốt như nước suối.
“Anh nói đi.”
Cô cố nheo đôi mắt của mình.
Lục Tư Thần nhìn thẳng vào mặt cô dạy dỗ: “Sau này không được chơi trò chơi, biết không? Ngay cả khi cô muốn chơi, chỉ có thể chơi một tiếng.
“
“Hả2”
Cố Manh Manh nghe vậy, liên tục kêu rên: “Một tiếng thôi 4?
Một tiếng này căn bản là không đủ chơi, chơi nhiều nhất được hai trận là hết giờ rồi.
“
“Chê ít?”
Lục Tư Thần nhẹ nhàng liếc nhìn cô,