Giữa trưa, Cố Manh Manh một mình đi đến phòng ăn, vừa ra khỏi phòng học, liền bị Andre gọi lại.
Cố Manh Manh đứng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn anh: “Bạn học Andre, cậu có thể không gọi tớ không? “
Andre chớp chớp mắt, tỏ ra rất thuần khiết.
“Tớ có làm cậu ghét không?”
Anh hỏi như vậy.
Cố Manh Manh ngắn ra, tiếp theo lắc đầu: “Không có, tớ không có ý này, cái này, ý tớ là, cậu có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần là tớ có thể giúp tớ sẽ cố gắng giúp cậu.
“
“Tớ là một vấn đề.”
Andre trả lời.
“Cái gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Andre tiếp tục: “Tớ vừa nghe các bạn cùng lớp nói, gần trường này có món bún cay nóng rất ngon…”
“À, vậy thì sao?” Cố Manh Manh nhíu mày.
Andre mỉm cười: “Cậu có thể đưa tớ đi ăn không?”“
Giữa trưa, Cố Manh Manh một mình đi đến phòng ăn, vừa ra khỏi phòng học, liền bị Andre gọi lại.
Cố Manh Manh đứng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn anh: “Bạn học Andre, cậu có thể không gọi tớ không? “
Andre chớp chớp mắt, tỏ ra rất thuần khiết.
“Tớ có làm cậu ghét không?”
Anh hỏi như vậy.
Cố Manh Manh ngắn ra, tiếp theo lắc đầu: “Không có, tớ không có ý này, cái này, ý tớ là, cậu có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần là tớ có thể giúp tớ sẽ cố gắng giúp cậu.
“
“Tớ là một vấn đề.”
Andre trả lời.
“Cái gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Andre tiếp tục: “Tớ vừa nghe các bạn cùng lớp nói, gần trường này có món bún cay nóng rất ngon…”
“À, vậy thì sao?” Cố Manh Manh nhíu mày.
Andre mỉm cười: “Cậu có thể đưa tớ đi ăn không?” “
Giữa trưa, Cố Manh Manh một mình đi đến phòng ăn, vừa ra khỏi phòng học, liền bị Andre gọi lại.
Cố Manh Manh đứng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn anh: “Bạn học Andre, cậu có thể không gọi tớ không? “
Andre chớp chớp mắt, tỏ ra rất thuần khiết.
“Tớ có làm cậu ghét không?”
Anh hỏi như vậy.
Cố Manh Manh ngắn ra, tiếp theo lắc đầu: “Không có, tớ không có ý này, cái này, ý tớ là, cậu có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần là tớ có thể giúp tớ sẽ cố gắng giúp cậu.
“
“Tớ là một vấn đề.”
Andre trả lời.
“Cái gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Andre tiếp tục: “Tớ vừa nghe các bạn cùng lớp nói, gần trường này có món bún cay nóng rất ngon…”
“À, vậy thì sao?” Cố Manh Manh nhíu mày.
Andre mỉm cười: “Cậu có thể đưa tớ đi ăn không?”“
“Chò đã, những gì cậu nói có nghĩa là gì?” Cậu đang nói cái quái gì vậy? “
“Tớ muốn nói gì à?”
An Hạo Nhiên chỉ vào mình, cười khổ tự giễu cọt: “Tớ vốn định sẽ giúp cậu nhưng cậu lại không muốn được tớ giúp.
Manh Manh, cậu bảo tớ phải làm gì đây? Cậu rõ ràng biết, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tớ đối với cậu.”
“An Hạo Nhiên!”
Cố Manh Manh vội vàng mở miệng ngắt lời anh: “Bây giờ chúng ta đã lớn như vậy, cậu đừng nói chuyện khi còn bé nữa, được chứ? Hơn nữa, cậu cảm thấy tớ tốt, đó là bởi vì chúng ta lớn lên cùng nhau, cậu đã quen với việc bao dung tớ rồi, thật ra