Cố Manh Manh sửng sốt.
Vẻ mặt cô bất ngờ nhìn Lục Tử Diễm, căn bản cũng không nghĩ nhiều: “Sao anh lại ở đây? “
Lục Tử Diễm gác chân, đang cầm điều khiển đổi kênh, sau khi nghe được giọng nói của Cố Manh Manh, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn.
Anh vô cảm mở miệng nói: “Sao chỉ có một mình cô, anh hai không trở về sao? “
Cố Manh Manh nhíu mày, đáp: “Lục Tư Thần đi công tác.
“
Lục Tử Diễm quay mặt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình TV phía trước.
Anh chậm rãi nói: “Khi nào anh ấy trở lại?”
“Không biết.”
Cố Manh Manh trả lời một câu, xoay người đi lên lầu.
Lục Tử Diễm không để ý, vẫn nhàn nhã đổi
Chương trình truyền hình.
Tô Mẫn Mẫn đi theo phía sau Cố Manh Manh lên lầu, cho đến khi rế qua cầu thang, cô mới kích động nói: “Oa, Manh Manh, cậu tuyệt nhiên một chút cũng không sợ anh ấy! “
Cố Manh Manh liếc nhìn cô, nhíu mày nói: “Tớ cũng không phải cậu, vì sao phải sợ anh ấy? Cô dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Thật ra, Lục Tử Diễm không tệ như cậu nói, chỉ có thể xem như bình thường thôi! “
“Ôi, cái gì gọi là bình thường vậy?” Tô Mẫn Mẫn sau khi nghe được lời này, không khỏi nói: “Lục Tử Diễm chính là một tiểu nhân nhan hiểm, cậu ngàn vạn lần không nên bị bề ngoài của anh ấy lừa gạt, tớ nói với cậu, con người anh ấy thật sự rất hay thù hận, hơn nữa cho tới bây giò cũng sẽ không lộ ra ngoài mặt, nhưng một khi bắt được cơ hội, anh ấy nhất định sẽ hại cậu đến chết! “
Cố Manh Manh: “…”
Tô Mẫn Mẫn khóc không ra nước mắt: “Tớ đây đã có một bài học xương máu và nước mắt, Manh Manh, cậu phải tin tớ đói! “
“Được rồi.”
Cố Manh Manh nhún nhún vai.
Trong lúc nói chuyện, cô đẫy cửa phòng ngủ ra.
Tô Mẫn Mẫn đi theo cô vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy một con thỏ Bonnie màu hồng đặt bên cạnh giường.
Ha Ha!
Cô không thể chịu đựng được cười ra tiếng.
Cố Manh Manh vừa cởi áo khoác ra, vừa kỳ quái nhìn cô: “Cậu cười cái gì vậy? “
Tô Mân Mãn chỉ vào con thỏ trên giường, nói: “Đây là của cậu, phải không?” “
“ Đúng vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Con thỏ này là do cô mang từ nhà họ Có, là món quà sinh nhật mà Cố Tiêu tặng cho cô, vẫn luôn được cô trân trọng.
“Vậy bình thường cậu và anh hai ngủ chung, cậu ôm anh ấy, hay là ôm con thỏ này?”
Tô Mẫn Mẫn buột miệng hỏi.
Cố Manh Manh xấu hỗ.
“Sao cậu cái gì cũng tò mò vậy…”
Cô đỏ mặt nói.
Tô Mẫn Mẫn thấy phản ứng này của cô, không khỏi bật cười.
“Ôi, cậu đỏ mặt hả?”
Cô nói.
Cố Manh Manh không để ý tới cô, đi vào phòng tắm.
Một lát sau, lúc cô đi ra lại, phát hiện Tô Mẫn Mẫn đang ngồi trên ghế sau giường, từ lúc cô đi ra liền nhìn chằm chằm cô.
Cố Manh Manh thấy thế, không khỏi sờ sờ mặt mình, kỳ quái nói: “Cậu nhìn tớ làm gì? “
Tô Mẫn Mẫn gian xảo, lắc đầu nói: “Không có gì, xem cậu không được à? “
Cố Manh Manh hoàn toàn không nói nên lời.
“Tô Mẫn Mẫn, cậu đừng nhìn tớ như vậy, cậu xem tớ đều nỗi da gà rồi!
Cố Manh Manh vừa nói, vừa vươn cánh tay trắng nõn cho cô xem.
Tô Mẫn Mẫn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt bát quái nói: “Manh Manh, hai chúng ta là bạn tốt, đúng không? Chờ sau này tớ gả cho Lục Tiểu Tứ, hai chúng ta còn có thể trở thành chị em dâu, phải không? “
“À, thì đúng là vậy…”
Cố Manh Manh chân chờ gật đầu, có dự cảm không tốt.
“Vậy đã như vậy, hai chúng ta nằm nói chuyện vui vẻ một chút đi, thế nào?” Tô Mẫn Mẫn tiếp tục nói.
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Cậu lại muốn hỏi câu gì? Tô Mẫn Mẫn, thời gian tớ đến đây không lâu bằng cậu, tớ thực sự không biết gì cả! “
Tô Mẫn Mẫn “haizz” một tiếng, nói: “Cậu sợ cái gì, hai chúng ta nằm nói chuyện một chút, cũng không phải nói tới bí mật lớn, cậu lo lăng làm cái gì? “
Cố Manh Manh nhăn mặt.
Cô đề phòng nhìn Tô Mẫn Mẫn, vừa gật đầu