Sau khi tan học về, quả nhiên cỗ vẫn giữ lời hứa, cô xung không về trước, mà chờ Thắm Sơ Tuyết quét dọn xong mới về, cùng nhau đi về.
Thảm Sơ Tuyết nói: “Gần đây mà cậu có chuyện vui đúng không?”
Cố Manh Manh rất kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Nhờ cậy…”
Thẩm Sơ Tuyết trợn mắt.
Cô tiếp tục nói: “Lục gia là nhà giàu có như vậy, cái rắm gì cũng £.xC^ ˆ.
À 2m xuât hiện trên tiêu đê nhé!
Cố Manh Manh phủi miệng không nói tiếp.
Thảm Sơ Tuyết nhìn cô, tiếp tục nói: “Cậu thấy Lục Tư Thần chưa?”
“Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh hỏi.
Thẩm Sơ Tuyết biểu tình lém lĩnh.
Chỉ nghe cô nói: “Làm trước mình chỉ thấy người đàn ông kia từ xa à, ôi thôi, mẹ ơi, đúng là một người đẹp trai.”
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Ừm, anh ấy rất đẹp.”
Thẩm Sơ Tuyết cau mày.
Cô nghi ngờ: “Mình thấy cậu có vẻ rất bình tĩnh?” Nói xong lời này, không biết cô nghĩ đến điều gì, gật đầu nói: “À, nhưng hữu duyên khả nguyên, dù sao anh ấy cũng là anh rễ của cô, và mình nghe nói rằng người đó rất khó ở, rất lạnh lùng!”
Cố Manh Manh rũ cái đầu nhỏ xuống.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới đêm qua, lúc Lục Tư Thần giảng bài giải cho cô, dáng vẻ cũng không lạnh lùng lắm…
“À, Manh Manh, mình đang nói chuyện với cậu, sao cậu không phản ứng?”
Thẩm Sơ Tuyết vừa nói chuyện, vừa quơ quơ tay trước mặt Cố Manh Manh.
Cố Manh Manh lấy lại tinh thần.
Cô biểu tình mập mờ: “À cậu nói cái gì?”
Thẩm Sơ Tuyết bất đắc dĩ.
Cô nói lại lần nữa: “Mình nói, gần đây có một buổi hòa nhạc, buồi biểu diễn đặc biệt của Kiều Tử, cậu có muốn đi không?”
Cố Manh Manh nghe vậy, hai mắt sáng ngời.
“Kiêu Tử? Thật vậy sao?”
“Dĩ nhiên!” Thâm Sơ Tuyết gật đầu, tiếp tục nói: “Đoàn múa của chúng mình đã nhận được thông báo, và chúng mình có thể sẽ là vũ công phụ cho Kiều Tử.
À, gần đây mình vẫn đang chọn người.
Nếu may mắn, mình có cơ hội được nhìn cận cảnh nam thần của cậu.”
“Aaal”
Cố Manh Manh kích động.
Kiều Tử là ca