Trong lòng Cố Manh Manh không vui, ở tuổi của cô, phần lớn đều có tâm lý đảo lộn, có đôi khi anh bảo cô đi làm một chuyện, cô sẽ hết lần này tới lần khác không làm, nhất định phải đối đầu với anhl Thế nhưng, Lục Tư Thần không phải người khác, anh là người giám hộ của cô, cũng là chồng, ở một mức độ nào đó, Cố Manh Manh tuy rằng có tâm lý phản nghịch, nhưng khi đối mặt với Lục Tư Thần, cô ít nhiều cũng sẽ có chút kiềm chế.
Giờ phút này trong lòng cô tuy rằng không vui, nhưng vẫn không thể không nghe lời đi tới trước mặt Lục Tư Thần.
Cô bĩu đôi môi nhỏ nhắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú, thần sắc có vài phần giận dỗi.
Lục Tư Thần không thể bỏ qua, trực tiếp kéo cô vào lòng ngồi.
“Kêu cô qua làm cô không vui hả?”
Anh nắm lấy cằm của cô và nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên.
Cố Manh Manh bị ép phải nhìn anh, trong đôi mắt đen nhánh, có ánh sáng nhẹ nhàng toát ra.
“Đau…
Cô nũng nịu kêu một tiếng.
Lục Tư Thần nhíu mày, cuối cùng vẫn buông tay.
Anh ôm người, từ từ nói: “Manh Manh, cô có quên điều gì đó không? “
“Cái gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Lục Tư Thần vỗ nhẹ lưng cô, cười nhắc nhở: “Cuộc gọi hồi sáng…”
Cố Manh Manh nhớ lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừm, sáng nay tôi gọi điện thoại cho anh, sao vậy? “
Lục Tư Thần nhìn chằm chằm cô: “Cô có nhớ không? “
Cố Manh Manh mặt đầy dấu hỏi.
Cô nghỉ ngờ mở miệng: “Hôm nay tôi gọi cho anh nói gì lạ sao?
Tôi có nói là về nhà để xem cha tôi, rồi tôi có nói điều gì khác không? “
Lục Tư Thần lật mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
“Thật không nhớ sao?”
Anh trầm trầm hỏi, giọng điệu nghiêm túc lạ thường.
Cố Manh Manh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới nói: “Chuyện này, anh, anh cho chút gợi ý đi? “
Tầm mắt Lục Tư Thần dời xuống, rơi vào môi cô.
Cố Manh Manh đột nhiên hiểu ra.
Có vẻ như cô ấy đã nói điều gì đó.
Cho anh ấy một cái được không?
Người đàn ông này thực sự rất biết tính toán.
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt, dở khóc dở cười nói: “Tôi biết là cái gì…”
“Hả?”
Lục Tư Thần khẽ nâng cằm lên.
Cố Manh Manh mím môi, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi mỏng mê người.
“Tôi hôn nha…”
Cô nói, từ từ đến gần anh.
Chỉ là, hai đôi môi vừa mới chạm vào nhau, giọng Lục Tiểu Tứ vang lên: “Anh hai, hôm nay làm sao lại tới nhà em chơi? “
Vừa dút lời, anh ngắn người đứng ở cửa phòng khách.
Anh ý thức được mình quấy rầy được sự nồng nhiệt của hai người này, Lục Tiểu Tứ theo bản năng muốn lui về phía sau.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
Cố Manh Manh giống như bị kim đâm vào, thoáng cái liền từ trong lòng Lục Tư Thần tránh ra, vội vàng nhảy lên sô pha, ngồi ở một bên.
Lục Tư Thần nhìn thoáng qua, thản nhiên thở dài.
Lục Tiểu Tứ ngượng ngùng cười: “Anh hai? “
Lục Tư Thần liếc anh một cái, hừ lạnh: “Có gì nói đi! “
Lục Tiểu Tứ đi tới, cười khà khà: “Anh hai, hôm nay là cơn gió nào đưaa anh tới đây vậy? Ôi, em vừa rồi không biết anh và chị dâu đến, phải sớm biết hai người muốn đến, em tuyệt đối cầm hoa tươi hò hét hoan nghênh! “
“Thật nhiều chuyện!”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Lục Tiểu Tứ lại hỏi: “Muốn uống gì không? “Nói xong, có lẽ nhìn thấy Lục Tư Thần không có phản ứng gì, anh lại nhìn về phía Cố Manh Manh ở phía bên kia: “Chị dâu, chị muốn uống cái gì không? “
“Spritel”
Cố Manh Manh không nghĩ nhiều đáp.
“Được, chờ một chút!”
Lục Tiểu Tứ gật đầu, đi vào phòng bếp.
Lần này, lại chỉ còn lại hai người.
Lục Tư Thần nhìn Cố Manh Manh, gật đầu nói: “Cô ngồi xa như vậy làm gì? Thôi nào, lại đây “
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô đưa tay cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, nhìn bên trái nói: “Gần đây tôi