Cố Manh Manh sau khi nghe, không khỏi nhíu mày.
Cô suy nghĩ cần thận trong chốc lát, sau đó mới mở miệng nói: “Dì Lâm, ý của dì là, sau khi con sinh ra đã mất tích? Thế nhưng, khi đó con chỉ là một đứa bé đi, cũng không phải đứa trẻ đã hai ba tuổi tự mình có thể đi có thể chạy, làm sao có thể không lí do mà lại bỗng nhiên không thấy đâu? “
Lâm Huệ lắc đầu, trả lời: “Đây là chuyện mà dì vẫn chưa nghĩ ra, lúc đó, bởi vì muốn chuyên tâm lo hậu sự cho Nhã Như cho nên dì đành phải tạm thời giao con cho một người bạn chăm sóc, người kia cũng là bạn của dì và Nhã Như, là một cô gái rất nhiệt tình, dì thấy bà ấy rất thích con, vì vậy mới yên tâm giao con cho bà ấy, lúc con biến mắt dì còn nghỉ ngờ bà ấy, nhưng sau đó cảnh sát bắt tay vào điều tra thì biết là con bị một nhóm người lạ mặt bắt đi.
Bà ấy vì bảo vệ con, còn bị thương…”
Cố Manh Manh há hốc miệng.
“Ý của dì là, có người muốn hại con?”
“Đây là phỏng đoán của dì!” “Câu trả lời của cảnh sát vào thời điểm đó là cho rằng con đã bị một băng đảng tội phạm chuyên bắt cóc trẻ em để lấy nội tạng, đây cũng là nỗi lo của nhiều cha mẹ trên cả nước.” Lâm Huệ trả lời: “Cho nên…”
Cố Manh Manh ngồi thẳng người.
Cô nhìn Lâm Huệ, nói: “Dì Lâm, hôm nay dì hẹn con ra ngoài, rốt cuộc là muốn nói cái gì? Chúng ta đừng quanh co nữa, nói thẳng về vấn đề chính đi, được chứ? “
È Lâm Huệ nhíu mày, do dự một lát, mới bông nhiên hạ giọng: “Dì nghỉ ngờ, người năm đó bắt cóc con là do Khương Thục Nhã sai đi.
“
Cố Manh Manh hít một hơi dài.
“Không thể nào?”
Khuôn mặt của cô vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Huệ giải thích: “Manh Manh, dì hy vọng con có thể hiểu được chính là Khương Thục Nhã cũng không phải là một người tốt, con đừng nhìn bà ta bên ngoài là một người phụ nữ mà khinh thường, nếu muốn nói về thủ đoạn, chỉ sợ ngay cả Cố Tiêu cũng không phải đối thủ của bà ta.
“
Cố Manh Manh nhìn bà, vẻ mặt ngơ ngác, giống như đã nửa ngày cũng không thể vực dậy tinh thần được.
Lâm Huệ thấy cô không có phản ứng, không khỏi đưa tay lắc lắc trước mắt cô, kêu lên: “Manh Manh? Manh Manh? “
Cố Manh Manh bỗng dưng trả lời.
Cô mở miệng hạ giọng: “Làm sao mà bà ta có thể làm hại con?” Nếu thật sự muốn hại con, vậy mấy năm nay con ở Cố gia,bà ấy đều có cơ hội hại conl “
Lâm Huệ đáp: “Dì nghĩ hẳn là Cố Tiêu và bà ta có thỏa thuận gì đó, nếu không, theo tính tình Khương Thục Nhã, trong mắt bà ta sao có thể chịu đựng được sự tồn tại của con? Năm đó Cố Tiêu và Nhã Như thật lòng yêu nhau, nhưng Khương Thục Nhã vì chia rẽ bọn họ có thể không từ bất kì thủ đoạn nào, bà ta thuê người viết bài đăng lên diễn đàn trường nói xấu mẹ con, nếu lúc đó Cố Tiêu không đứng ra giải quyết, Nhã Như đã bị nhà trường cho thôi học.”
“Những chuyện này… Tại sao… Ba chưa bao giò nói với con điều đó?” Cố Manh Manh rũ mắt xuống, thì thào nói: “Nhiều năm như vậy, rốt cuộc con lại không biết gì cả…”
Lâm Huệ nắm lấy tay cô.
Bà nói: “Dì không muốn nói với con những điều này, nhưng từ lần cuối cùng nghe con nói rằng con đã chuyển ra khỏi nhà Cố Gia, dì đã về nhà suy nghĩ trong một thời gian dài, cuối cùng quyết định nói sự thật!” Manh Manh, ngoài chuyện này ra, dì còn có một chuyện quan trọng hơn! “
Cố Manh Manh ngắng đầu nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô hỏi.
Lâm Huệ lại lắc đầu, đáp: “Chuyện này rất nghiêm trọng, dì muốn nói trước mặt Cố Tiêu.
Ò, đúng rồi, lần trước con bảo giúp dì truyền lời cho Cố Tiêu, con có nói