Sau giờ chiều, hai người chấp tay từ công ty đi ra.
Dáng vẻ Cố Manh Manh kích động, đầu tiên cô nhìn xung quanh, sau đó vẫy vẫy tay người đàn ông, hưng phần nói: “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
Lục Tư Thần cau này: “Có ý gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh, không chớp mắt nói: “Anh không dẫn theo thư ký cũng không mang theo vệ sĩ, bình thường ra người anh đâu phải như vậy!”
Lục Tư Thần bát đắc dĩ cười.
Anh xoa đầu cô gái nhỏ, ôn nhu nói: “Chỉ là một bữa cơm, hà tất phải mang theo nhiều người bên cạnh.”
Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi bỉu môi.
Cô lẫm bẩm: “Nhưng lần trước anh ra ngoài không dẫn riêng thư ký cũng là tài xế, ngay cả vệ sĩ cũng có…”
Lục Tư Thần nhíu mày.
“Em nói cái gì?”
Anh mở miệng nói: “Lớn tiếng một chút!”
Cố Manh Manh lắc lắc đầu, cười hì hì nói: “Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ, nếu như nhà hàng mì kia ngon như lời đồn, chúng ta sẽ thường xuyên đi ăn.
À, Lục Tư Thần, em nói anh nghe nè, kì thật em rât thích ăn mì, trước đây lúc học trung học, đối diện cổng trường em có một tiệm mì, chủ quán là một bà cụ lớn tuổi, tiệm mì được chế biến một cách thủ công, rất thú vị, quan trọng nhất là ăn rất là ngon, ngày nào buôn bán cũng sôi nỗi, có đôi khi đĩ trễ còn không có để ăn đâu!”
Cô nói một hồi dài, nhưng Lục Tư Thần vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Sau khi Cố Manh Manh nói xong, anh đáp: “Chờ sau này có thời gian, anh sẽ đi ăn với em một lần!”
Cố Manh Manh ngẳắng đầu, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.
“Thật vậy ư?”“
“Anh giống như đang gạt em sao?”
Lục Tư Thần hỏi ngược lại.
Đầu tiên Cố Manh Manh ngắn người ra, sau đó lặp tức lắc đầu, ấp úng đáp: “Không giống, không hề giống!”
Lục Tư Thần câu môi.
Anh vươn tay ra, động tác tự nhiên ôm lấy cô vào trong lòng.
Cố Manh Manh rất ngoan ngoãn, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy hông anh, thanh âm giống như chim sơn ca.
“Lục Tư Thần, anh đối với em thật tốt!”
Cô nói lời này.
Lục Tư Thần bình tĩnh “ừ” một tiếng, nói: “Anh lúc nào đối với em không tốt?”
Cố Manh Manh lắc đầu, dáng vẻ nghiêm túc: “Không có, anh lúc nào cũng tốt với em, à, anh đối tốt với em nhát!”
“Cho nên?”
Lục Tư Thần thêu mi.
Cố Manh Manh cũng không có suy nghĩ nhiều, liền đáp: “Cho nên em sẽ đối tốt với anh nha!”
Cái cô gái không có chút thú vị này.
Đè kịch bản phát triển xuống, cô chẳng lẽ không bày tỏ chút thành ý nào?
Lục Tư Thần vừa ôm cô vừa ung dung thản nhiên nói: “Trừ những thứ này ra?”
Cố Manh Manh có chút nghỉ ngờ: “Cái gì trừ những thứ này ra?
Em nói, anh tốt với em, em cũng sẽ đối tốt tốt với anh, hừ, so với anh đối tốt với em còn tốt hơn, thế nào?”
Lục Tư Thần thực sự là bất đắc dĩ.
“Em không thể nói những cái khác dễ nghe hơn sao?”
“Hả…”
Cố Manh Manh ẩm ử, chớp mắt to.
Cô nghiêng đầu, đầu tiên là rất nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói: “Anh nghĩ em nên nói cái gì cho phải? À, Lục Tư Thần, anh đẹp trai nhất, trên đời này chỉ có anh đẹp trai nhất!”
Lục Tư Thần: “…”
“Không hài lòng hả?”
Cố Manh Manh nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, đầu tiên là nhíu chân mày lại, tiếp tục nói: “À, em suy là,..
Lục Tư Thần anh khí chất hơn người, giống như là…”
“Không cần phải khen anh.”
Lục Tư Thần không nhịn được mở miệng cắt đứt lời của cô.
Cố Manh Manh khẽ run: “Làm sao vậy?”
Lục Tư Thần nhéo nhéo cái má của cô, không thể làm gì hơn cười nói: “Khiến em