Ban đêm, hai người mây mưa xong.
Sau đó, Cố Manh Manh toàn thân không còn sức lực nằm trong ngực người đàn ông, khép nửa mắt, lông mi uyễn chuyển nhẹ nhàng run rầy, như cánh hồ điệp vỗ.
Lục Tư Thần sinh lòng thương tiếc, không khỏi vuốt ve tóc của cô, tiếng nói khàn khàn: “Mệt không?”
“me”
Có Manh Manh hừ một tiếng, nói không nên tiếng.
Cô rụt tháp cổ, ngọ ngẫy đầu nói: “Em, em không phải khó chịu, chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Lục Tư Thần nhìn chằm chằm cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau có của Cố Manh Manh: “Không phải không thể nói?”
“Nói!”
Lục Tư Thần gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu như không ổn, anh cân nhắc thay đổi một chút!”
Có Manh Manh khóc không ra nước mắt.
“Không có gì là không ổn…”
“Hả?”
Lục Tư Thần cau mày.
Cố Manh Manh cắn môi dưới, chần chờ: “Anh muốn nghe lời thật!”
“Nói đi!”
Cố Manh Manh đầu tiên là trầm mặc, sau đó mới nói: “Lầm trước em đọc trên mạng, Lục Tư Thần, anh không thể luôn làm với em, làm loại chuyện như vậy, trên mạng nói, nếu như làm quá thường xuyên, à, sẽ không tốt cho sức khỏe, nhất là đối với nam giới…”
Lục Tư Thần Cố Manh Manh không xấu hỗ khi xem phản ứng của anh, và chỉ đơn giản cúi đầu xuống.
Một lát, chỉ nghe tiếng người đàn ông thở dài.
*Em..* Anh dở khóc dở cười.
Cô Manh Manh ngước mắt, len lén nhìn anh một cái, vừa hay gặp tầm mắt người đàn ông.
Cô ngơ ngắn, có chút không biết làm gì.
Lục Tư Thần nâng mặt cô lên, cười nói: “Chính là nguyên nhân này?”
“Hả?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Lục Tư Thần hôn cô một cái, nói tiếp: “Được, anh nghe lời bảo bối, về sau ít làm.”
Nói một trận đến đây, lại nói tiếp: “Bớt làm một lần!”
Cố Manh Manh: “…”
Cái này có gì khác sao?
PHÙ Cô xoay người đơn giản đưa lưng về phía người đàn ông.
Lục Tư Thần ôm cô từ phía sau, bàn tay to ôm lấy cô…
“Này!”
Cố Manh Manh chắn kinh, vội vàng rụt lại phía sau.
Nhưng cô lại quên, phía sau cô lại là một người đàn ông đang ôm âp.
Cái này, hoàn toàn như đem thân mình dâng lên miệng cọp.
“Bảo bối…”
Giọng người đàn ông trầm thấp truyền đến.
Cố Manh Manh vừa nghe giọng điệu này, không kiềm nén được khóc.
“Anh đáp ứng em…”
Tiếng cô khóc.
Lục Tư Thần bên cạnh chậm rãi xoay người áp chặt, vừa nói: “Anh không nuốt lời.”
Dút lời, ôm hôn người.
Trong lúc gắn kết giao hòa, kèm theo tiếng cười: “Bắt đầu từ lần sau nha.”
Tiếp đến là một phen mây mưa triền miên.
Ngày hôm sau, lần nữa mở mắt thức dậy, ngoài cửa sổ sắc trời đã chói chang, bên cạnh đã không thây bóng dáng Lục Tư Thần, Cố Manh Manh chật vật trở mình, từ trong chăn tự tay mò lấy điện thoại trên đầu tủ.
Cô vừa mới mở màn hình lên, điện thoại vừa lúc vang lên.
Lục Tư Thần gọi đến.
“AIlo?”
Cô nhanh chóng bắt máy, đưa điện thoại lên tai.
Trong điện thoại, giọng Lục Tư Thần rất êm tai: “Dậy lâu chưa?”
Cố Manh Manh mở.
miệng: “Mới dậy.”
Lục Tư Thần thở dài: “Nếu tỉnh rồi thì đứng lên, không được nằm trên giường nữa.”
“Dậy để làm gì?”
Có Manh Manh hừ nói: “Em mệt lắm, đang còn muốn ngủ thêm một chút!”
Lục Tư Thần khó mà kiên nhẫn.
Anh nói: “Đi ăn sáng trước đi, nếu như em cảm thấy mệt, có thể ăn xong rồi ngủ tiếp, không được để đói bụng, biết không?”
Cố Manh