Nhưng Lục Tư Thần phản ứng nhanh hơn.
Anh trực tiếp gio tay lên ngăn tủ, Có Manh Manh cả kinh liền nhảy đến bên cạnh.
“Em làm sao thế!”
Cô trừng mắt lên, dáng vẻ không vui chút nào.
Lục Tư Thần không đáng được phản ứng, bình tĩnh sau khi mở khóa màn hình, tìm đẳng sau của cô gái.
Kết quả biểu hiện, phía sau chỉ có Wechat.
“Có bí mật?”
Lục Tư Thần cu mày.
Cố Manh Manh nghe vậy, đầu tiên là ngắn ra, lập tức lắc đầu, có chút khẩn trương: “Không có, không có a, á, em có cái gì, bí mật gì, hả, anh người thông minh như vậy, em làm sao, sao em có thể gạt anh được chứ, ha ha?”
“Phải không?”
Lục Tư Thần liếc cô.
Sau đó, không chút do dự mở Wechat.
“Này!”
Cố Manh Manh quá sợ hãi.
Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.
Lục Tư Thần đã nhìn thấy người đầu tiên liên lạc của cô, tin nhắn tràn lan.
“Hai người vẫn còn ở online nói chuyện phiếm?”
Anh hỏi một câu, sau đó mở tin nhắn cuộc thoại ra.
“Không được!”
Cố Manh Manh phóng người anh, muốn lần nữa lấy lại điện thoại.
Không ngoài dự đoán chút nào, cô lại thất bại.
Hơn nữa, cả người còn ngã vào lòng ngực của người đàn ông, vừa lúc ép vào trên bắp đùi của anh.
Nhất thời, đỉnh đầu vang lên tiếng nói nặng nề cảu người đàn ông: “Em đang uống thuốc tránh thai?”
Có Manh Manh trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
Cô cúi đầu xuống, quyết định làm một con đà điều.
Nhưng Lục Tư Thần cũng cho cô toại nguyện.
Anh đem người xách lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Manh Manh?”
Cố Manh Manh xẹp miệng, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
“Sớm biết liền đem tin nhắn xóa đi…”
Cô lắm bảm.
này anh hai đã về đến nhà chưa? À, đúng rồi, uống thuốc chưa?
Sau khi Lục Tư Thần xem xong đoạn tin nhắn này, biểu tình trên mặt ngày càng lạnh tanh.
Anh trả lời: Trong nhà không có thuốc.
Tô Mãn Mã gửi icon mặt kinh ngạc, trả lời: Không thể nào, lần trước tớ cùng cậu mua thuốc, đã uống hết chưa?
OMG, anh hai đói khát như thế, mỗi đêm đều ăn cậu sao?
Eo ôi, Manh Manh đáng thương, tớ thay cậu mặc niệm ba phút!
Rằm!
Lục Tư Thần trực tiếp ném điện thoại di động.
Cố Manh Manh không biết nội dụng trong tin nhá Wechat, lúc này vẫn còn ở gào khóc nói sạo: “Lục Tư Thần, anh nghe em giải thích, em thực sự không có uống thuốc gì, Mãn Mãn đang đùa với em, chúng ta lần trước cùng nhau xêm một bộ phim, sau đó thấy mặt nữ nhân vật chính…”
“Thuốc ở đâu?”
Lục Tư Thần bỗng nhiên mở miệng cắt đứt lời của cô.
Cố Manh Manh sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Em không có, thật sự không có…”
“Không nói?”
Lục Tư Thần liếc nhìn cô.
Có Manh Manh gương mặt ủy khuất: “Em thực sự không biết anh nói cái gì…”
Lục Tư Thần bỗng nhiên thu tay về, buông cô ra Cố Manh Manh được tự do, lập tức nhảy từ trên giường nhảy dựng lên, cũng đi chân trần chạy tới nhặt điện thoại của mình lên.
Sau đó, khi cô nhìn thấy tin nhắn của Tô Mãn Mãn và Lục Tư Thần, cả người như sét đánh, trực tiếp sợ ngây người.
“Còn có lời gì muốn nói, hả?”
Lục Tư Thần ngồi bên giường, lạnh lùng bễ nghễ lấy cô.
Có Manh Manh cúi cúi đầu, không hé răng.
Lục Tư Thần tiếp tục nói: “Đem thứ kia giao ra đây.
“
“Thật sự không có… “
Cố Manh Manh nhỏ giọng lẫm bẩm.
Lục Tư Thần lớn tiếng: “Đừng để anh nói lần thứ ba, Manh Manh, đem thứ kia giao ra đây!”
Có Manh Manh bị dọa đến toàn người run một cái.
Cô vội vàng hoạt động bước chân đi tới tủ đầu giường bên, khom lưng lôi từ ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra túi màu đen.
“Ở dâu”
Cô ngoan ngoãn nộp lên cho người đàn ông trước mặt.
Lục Tư Thần