Bên quầy bar, Cố Manh Manh bưng ly rượu, dáng vẻ hí mắt ném rượu, giống như là mèo con lười biếng.
Bởi vì có cồn, nên gò má của cô hiện lên nhàn nhạt phắn.
Mà hai mảnh môi đỏ mọng, càng liễm diễm mê người.
Thành như người pha rượu nói, cocktail bạc hà hàm lượng cồn rất thấp.
Nhưng đối với người chưa từng uống qua rượu như Cố Manh Manh mà nói cũng đủ để cho cô lâng lâng.
Nhưng chớp mắt một cái, cô rất nhanh liền uống cạn sạch cả ly rượu cocktail.
Người pha rượu thấy thể, hơi có chút kinh ngạc, không khỏi lên tiếng nói: “Cô gái, cô thật sự uống thả cửa sao!”
Cố Manh Manh nằm úp sắp ở trên quầy bar, ngẹo đầu nhỏ, cười híp mắt nhìn anh.
“Anh đẹp tra, ta còn muốn uống…”
“Hả?”
Người pha rượu sửng sốt.
Anh thật bất ngờ: “Cô gái, cô không phải một giọt rượu cũng chưa dính đến sao?”
“Cho cô ấy rượu!”
Vừa dút lời, giọng nói trầm thấp cao quý của người đàn ông truyền đến.
Người pha rượu ngẳng đầu nhìn qua.
Lục Tử Viêm câu môi, cười đến phong hoa tuyệt đại: “Nếu cô ấy muốn rượu, làm người pha chế, sao cậu có thể cự tuyệt chứ?”
“Đúng vậy, tôi muốn rượu!”
Có Manh Manh bỗng nhiên giơ tay lên vỗ bàn.
Người pha rượu bị sợ, nhanh làm cho cô một ly cocktail bạc hà.
Mới vừa bưng lên, Cố Manh Manh liền không kịp chờ đợi mở miệng uống một ngụm, nhưng không cần thận bị sặc, nhất thời ho kịch liệt đứng lên.
Lục Tử Viêm nhíu mày, trực tiếp đem người kéo đến trước chân.
“Sao ngốc như vậy?”
Anh khẽ quát, bàn tay to lại phủ vỗ lưng cô gái.
“Khụ khụ khụ…”
Cố Manh Manh bị sặc kịch liệt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt nước mũi tất cả tuôn ra.
Lục Tử Viêm thở dài.
“Có khăn tay không?”
Anh nghiêng đầu hướng người pha rượu bên cạnh hỏi.
Người pha rượu đầu tiên là ngắn ra, lập tức phản ứng kịp, liền vội vàng gật đầu nói: “Có có.”
Dút lời, nhanh chóng đem một sắp khăn giấy lên.
Lục Tử Viêm thuận tay lấy một tắm, đưa cho Cố Manh Manh.
Nhưng cô gái không ho tiếp.
Cô dường như đã mắt đi sức lực toàn thân, cả người đều mềm nhũn, ngay cả đánh một cái đều không có lực Lục Tử Viêm nhíu mày, lên tiếng gọi: “Manh Manh?”
Có Manh Manh ‘Ngô’ rồi tiếng, đạp lạp một cái đầu.
Lục Tử Viêm có loại dự cảm xấu.
“Say rồi?”
Anh hỏi.
Có Manh Manh không trả lời.
Lục Tử Viêm chần chờ một chút, cầm khăn tay, từ từ đưa lên mặt cô.
Không ngờ, Cố Manh Manh lại bỗng nhiên ngắng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh của cô, thuần túy như bầu trời đêm ngân hà.
“Anh làm gì vậy?”
Cô biểu tình vô tội nhìn Lục Tử Viêm, như là một con nai vô tội, ngơ ngơ ngác ngác, lại có chút ngốc nghếch.
Lục Tử Viêm đầu tiên là kinh ngạc, đợi đôi mắt cô có men say, lúc này mới lại lần nữa khôi phục nụ cười.
“Thay cô lau mặt.”
Anh buồn cười nói, vừa cầm khăn tay lau trên mặt của cô.
Cố Manh Manh gò quai hàm lên.
“Tôi muốn uống rượu!”
Cô hàm hồ nói rằng, đầu lưỡi như là bị sét đánh.
Lục Tử Viêm kéo cô lại gần chút, hai mặt nhìn cô cô, có vài phần bát đắc dĩ.
“Tửu lượng của cô khiến người ta đáng lo ngại.”
“Cái gì?”
Có Manh Manh không hiểu quay đầu lại.
“Không có gì.”
Lục Tử Viêm cười một cái, tiếp tục thay cô lau chùi vết rượu trên mặt.
Trong lúc này, lòng bàn tay anh rất vô tình va chạm vào da