Em Cố Manh Manh trương miệng, chậm chạp do dự mà không nói gì.
Lục Tư Thần thấy loại phản ứng này của cô, sắc mặt ngày.
càng lãnh trầm.
Tô Mẫn Mẫn tháy thé, nhanh lên tiếng hoà giải: “Anh hai, anh hai, anh sớm như vậy đã tới, à, cái kia, anh ăn sáng chưa? Hai chúng em còn chưa ăn sáng, néu không, chúng ta trước tiên ăn sáng, sau đó sẽ nói những chuyện này sau.”
Lục Tư Thần nghe vậy, mặt lạnh liếc cô một cái.
Sau đó, anh lên tiếng: “Tô Mẫn Mẫn, em ghi nhớ, ta như thế này tính với eml”
Xong!
Tô Mẫn Mẫn nghe được lời này, trong lòng “bộp bộp” một tiếng.
“Anh hai, tha mạng…”
Cô làm bộ một bộ dáng vẻ đáng thương.
Lục Tư Thần không có phản ứng cô, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Manh Manh, ánh mắt sắc bén: “Nói!”
Cố Manh Manh cắn môi.
Cô cúi đâu, ngập ngừng cánh môi nhẹ giọng nói: “Em tôi hôm qua, tối hôm qua đi quán bar.”
Triệt để xong!
Tô Mẫn Mẫn nghe được câu trả lời cảu cô, thiếu chút nữa thì ngất tại chỗ.
Khiến người ta ngoài ý liệu là, sau khi Lục Tư Thần nghe được đáp án này, biểu tình trên mặt cũng không có vẻ ngoài ý muốn, thật giống như… Anh sớm đã biết rồi!
“Lá gan thật lớn ha?”
Anh lớn tiếng trách mắng.
Có Manh Manh lắc đầu, liền trống bỏi tựa như.
“Em không có…”
“Không có?”
Lục Tư Thần hừ lạnh: “Trước tại sao muốn nói dối?”
Cố Manh Manh nuốt nước miếng, đáp: “Em, em là sợ anh tức giận…”
Lục Tư Thần không nói gì.
Cố Manh Manh không có nghe được trả lời, không khỏi len lén ngẳắng đầu nhìn anh.
Lúc này, lại nghe người đàn ông nói: “Mẫn Mẫn!”
“Hả2”
Tô Mẫn Mẫn nghe được anh triệu hoán chính mình, lúc này đứng thẳng người.
Lục Tư Thần ngay cả biểu tình cũng không có thay đổi một cái.
“Đi ra ngoài!”
“Hả?”
Tô Mẫn Mẫn ngơ ngắn.
Cô có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông: “Anh hai, anh nói gì? Anh kêu em ra ngoài?”
Lục Tư Thần liếc cô một cái.
Tô Mẫn Mẫn toàn thân lạnh run một cái, không khỏi liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ, em bây giờ đi liền!”
Dút lời, xoay người bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài.
“Mẫn Mẫn…”
Cố Manh Manh dưới sự kinh hãi, không khỏi hô lên tiếng.
Thậm chí, cô không không chế được muốn đuổi theo.
Nếu như Tô Mẫn Mẫn đi, cô phải làm sao? Ông trời ơi, bây giờ là lúc nào, cô cũng không dám một mình cùng Lục Tư Thần trong phòng, nếu như anh ấy muốn bao lực gia đình, bên cạnh ngay cả một người khuyên can cũng không có, như vậy cô sẽ thảm.
“Cố Manh Manh!”
Đáng tiếc, cô mới vừa bước ra một bước, phía sau giọng nam nghiêm nghị lập tức truyền đến.
“Em còn dám bước bên ngoài một bước!”
Tràn đầy uy hiếp!
Có Manh Manh rất không có cốt khí đứng hai chân lại.
Cô khuôn mặt khổ nhỏ nanh, trơ mắt nhìn Tô Mẫn Mẫn đã chạy đến cửa phòng khách.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại -- TRÙMtruy ện.
ne t --
Khoan hãy nói, Tô Mẫn Mẫn vẫn rát có lương tâm.
Bởi vì, cô đứng vững.
Sau đó, lại quay người sang.
Cố Manh Manh lúc nhìn thấy một màn này, đôi trong mắt không khỏi tóe ra ánh sáng hy vọng.
Có thể sự thực là…
“Manh Manh, cậu nghe anh hai nói, cái kia, tới ra bên ngoài coi hai người, nếu bắt luận có cái gì cần, cứ gọi tớ, tớ sẽ đến ngay.
À, dĩ nhiên, giới hạn anh hai có quyền lực này, bái bai…”
Lời còn chưa dứt, bóng người “vụt” một cái biến mắt!
Cái này là tên gia hỏa bán bạn cầu vinh!
Có Manh Manh tức giận đến cắn răng.
“Xoay người lại.
“
Họp thời, giọng người đàn ông vang lên.
Có Manh Manh trong nội tâm là rất đau buồn.
Cô đầu tiên là hít vào một hơi thật dài khí, sau đó mới chậm rãi, từng chút từng chút quay người sang.
Cô miễn cưỡng nhếch mép một cái, nặn ra một nụ cười khó khăn.
“Lục, Lục Tư Thần…
Cô chột dạ kêu lên.
Lục Tư Thần nhìn cô, mặt không chút thay đổi.
“Em cười đã chưa?”
Anh lạnh lùng nói.
Cố Manh Manh nghe vậy, lúc này thu nụ cười trên mặt lại, cũng cấp thiết giải thích: “Anh không nên tức giận, kỳ thực đêm qua chuyện gì cũng không có phát sinh, em chỉ ở quán bar trong ngây người không đến nửa giờ, sau đó, sau đó rồi rời đi, nếu như anh không tin, anh có