“Ò, tớ hiểu rồi…”
Sau khi nghe xong, Thẩm Sơ Tuyết đột nhiên hiểu ra: “Ý của cậu là cậu muốn tìm hiểu quá khứ của bố mẹ mình, nhưng chồng cậu không đồng ý, còn ra lệnh cho cậu không được gặp người dì có thể cho cậu câu trả lời đó nữa, phải không?”
Có Manh Manh sững sờ, sau đó gật đầu: “Đúng, cũng gần như vậy!”
Thần Sơ Tuyết cười nói: “Vậy nói cho tớ biết, cậu muốn tớ giúp cậu như thế nào?”
Cố Manh Manh nói: “Tớ muốn cậu gặp người dì đó vào ngày mai thay tớ!”
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Sơ Tuyết tiếp tục nói.
Cố Manh Manh nói: “Ừm, nói rõ sự tình với bà ấy.
Cứ nói mấy ngày nay tớ không tiện lắm.
Sau này khi nào có thời gian, tớ sẽ gặp riêng bà ấy!”
“Cậu không sợ bị chồng biết sao?”
Thẳm Sơ Tuyết cười nói.
Cố Manh Manh thở dài và nói: “Tớ sợ, nhưng tớ không cam tâm!”
Thần Sơ Tuyết gật đầu: “Được rồi, chuyện này cứ để tớ lo.
Ngày mai đi sao?”
“Ừm, tốt nhất là ngày mail” Cố Manh Manh giải thích: “Bởi vì người dì đó sau này có hẹn lại tớ.
Vốn dĩ tớ đồng ý rồi, nhưng vì Lục Tư Thần nên tớ không có đến đó đúng hẹn được.
Hơn nữa cũng không dám gọi điện cho bà ấy.
Vậy nên…”
“Tớ hiểu rồi!”
Thẳm Sơ Tuyết nhận lời: “Vì cậu hiếm khi nhờ tớ giúp đỡ.
Vậy thì cho dù thế nào tớ cũng sẽ giúp cậu!”
“Cảm ơn cậu!”
Cố Manh Manh rất vui.
Thẩm Sơ Tuyết khua tay: “Này, đừng nói cảm ơn với tớ.
Giữa chúng ta là quan hệ gì chứ? Lần sau cậu mới tớ đi ăn một bữa thịnh soạn là được.”
“Được!”
Cố Manh Manh nghe xong liền đồng ý không chút do dự: “Tớ mời cậu hai bữa thịnh soạn!”
Thẩm Sơ Tuyết nói “ấy chà” rồi nói: “Manh Manh, tớ thấy kể từ khi cậu kết hôn với tổng tài đại nhân thì hình như trở nên hào phóng quá!”
“Có sao?”
Có Manh Manh tỏ vẻ ngờ nghệch.
Thẳm Sơ Tuyết gật đầu chắc chắn: “Có! Ví dụ như vừa rồi!”
Cố Manh Manh cười tít mắt: “Dù sao cũng dùng thẻ của Lục Tư Thần.
Mình không xót!”
“Ha ha ha…”
Thẳm Sơ Tuyết bật cười.
Cô nói: “Tính giác ngộ của cậu rất cao.
Tớ thích!”
Ngày hôm sau, sau khi hai cô gái ăn sáng xong, Thẳm Sơ Tuyết trang điểm nhẹ và đeo kính râm đi ra ngoài.
Có Manh Manh tiễn cô ấy ra cửa, nhìn cô ấy chằm chằm.
Thẩm Sơ Tuyết vén tóc, giả vờ quyến rũ: “Có phải sắp yêu chị đây rồi không?”
Cố Manh Manh lườm một cái.
Cô khua khua móng vuốt, nói: “Đi từ từ, không tiễn!”
“Xi, mất hứng!”
Thẩm Sơ Tuyết hừ mũi, giống như chú hồ ly yểu điệu mà dẫm trên đôi giày cao gót rời đi.
Có Manh Manh đứng ở cửa, nhìn mãi theo chiếc xe Sedan của Thẩm Sơ Tuyết chạy ra xa rồi mới từ từ thu lại ánh mắt.
Quản gia đứng bên cạnh cười: “Thiếu phu nhân!”
“Hả2”
Có Manh Manh nhìn ông ấy.
Quản gia do dự một hồi, rồi nói: “Hôm qua tôi nghe người giúp việc nói người bạn đó của cô… ừm, hình như là một ngôi sao nỗi tiếng gần đây?”
Có Manh Manh nhướng mày.
Cô cười nói: “Quản gia, nhìn không ra đấy nhé.
Thì ra ông cũng quan tâm đến những tin tức tầm phào!”
Quản gia hơi ngạc nhiên, rồi vội khua tay, giải thích: “Không, không, tôi không có ý đó.
Tôi là nghe người khác nói, chỉ hơi tò mò.
Thiếu phu nhân, nêu cô không muốn nói thí?
“Đúng vậy, cô ấy tên là Thẩm Sơ Tuyết.
Quả thực gần đây khá hotl”
Cố Manh Manh liền tiếp lời.
Quản gia mở to mắt, như thể rất ngạc nhiên.
Cố Manh Manh khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Quản gia hoàn hồn lại.
Ông ấy nói: “Người bạn đó của cô nhìn có vẻ bằng tuổi cô.
Chỉ là không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã là người nồi tiếng!”
“Cô ấy còn nhỏ?” Biểu cảm của Cố Manh Manh