Khi đến sân bay Hàng Châu trời đã chập choạng tối.
Có Manh Manh có chút chóng mặt và buồn ngủ.
Sau khi xuống máy bay thì có chút mơ màng mà đi theo hành khách ra ngoài.
“Thiếu phu nhân!”An Luân đã đợi rất lâu.
Vừa thấy Có Manh Manh xuất hiện liền vội vàng chào hỏi.
“Thư ký An?”Cố Manh Manh chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn vét hằn.
Có lẽ đã đè phải thứ gì đó khi đang ngủ.
Chỉ là, An Luân khá lo lắng.
“Thiếu phu nhân, mặt của cô không sao chứ?”Anh thận trọng hỏi.
“Hả?”Cố Manh Manh nghe nghe vậy thì khôgn khỏi đưa tay lên sờ mặt của mình.
Cô nghi ngờ hỏi: “Mặt tôi bị sao vậy?”An Luân giải thích: “Lúc ngủ có thể là đã đè lên thứ gì đó, có vết hằn trên mặt”.
“Vậy sao?”Cố Manh Manh nhướng mày.
Sau đó, cô cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, ngắng đầu lên xem thử.
An Luân kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, chỉ nghe Có Manh Manh hỏi: “Rất xấu sao?”An Luân lắc đầu: “Không, làm sao mà xấu được? Ừm, ý tôi là, thiếu phu nhân đừng lo lắng, cái này sẽ tự động biến mắt trong thời gian ngắn, không có gì nghiêm trọng.”“Tôi biết mài”Cố Manh Manh cong mắt, như vằng trăng khuyết, có chút nghịch ngợm.
An Luân cười nói tiếp: “Thiếu phu nhân, để tôi đưa cô về khách sạn.
Cả đường đi cũng mệt rồi.
Về nghỉ ngơi trước đi!”“Ừm!”Có Manh Manh gật đầu.
An Luân nhắc tay: “Chúng ta đi bên này!”Cố Manh Manh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi sân bay, lên xe rời đi.
Trên đường đi, Có Manh Manh hỏi: “Lục Tư Thần đâu?” An Luân liền trả lời: “Lục tổng đang đàm phán với các CEO của máy công ty hợp tác.” Sau đó, anh nhìn đồng hồ, tiếp tục: “m, chắc giờ này cũng sắp xong rồi.
Lục tổng đã dặn rồi.
Ngài ấy bảo tôi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi trước, khi tớn làm ngài ấy sẽ đến tìm cô.”“Ử.”Có Manh Manh gật đầu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “À, Thư ký An, cho tôi hỏi một chuyện.”“Được, cô hỏi đi.”An Luân nhìn cô.
ôi có chút không hiểu, đang yên đang lành, tại sao đột nhiên Lục Tư Thần lại bảo tôi tới đây?”An Luân cười nói: “Cái này tôi cũng không biết, nếu cô tò mò có thể trực tiếp hỏi Lục tổng.”Có Manh Manh chùng vai.
Cô khá chán nản: “Cách này tôi cũng biết.” An Luân chỉ cười, không nói.
Cố Manh Manh quay đầu nhìn phong cảnh thành phố ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Này, nhân tiện, ở đây có gì ngon?”"Ha??An Luân hơi kinh ngạc, có lẽ là do chủ đề thay đổi quá nhanh, nhất thời không phản ứng kịp.
Có Manh Manh thu lại ánh mắt từ bên ngoài, lại nhìn anh rồi tiếp tục: "Tôi nói, ở đây có gì ngon? Tôi chưa từng đên Hàng Châu bao giờ, nhưng nghe nói ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon.
Không biết hôm nay có cơ hội ăn được không?”An Luân phản ứng lại, nghĩ.
Đúng là tuổi nhỏ có khác.
Bất kể là chuyện gì thì cũng là đến đâu hay đến đó.
Hoàn toàn không theo cách thông thường!Nghĩ vậy, anh không khỏi đáp lại: "m, thiếu phuật âm cô muốn ăn gì Cố Manh Manh chau mày.miễn phí
Cô lắc đầu: “Tôi không biết.” Ngừng một chút, cô lại nói: “Nếu tôi biết, tôi đã không hỏi anh.”An Luân suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hay là vậy đi.
Sau này về đến khách sạn, tôi sẽ phái người đến thu xếp cho cô.
Dù sao chỉ cần là đặc sản địa phương là được, đúng không?”“Đúng!”Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, sau khi ăn no, Cố Manh Manh thoải mái nằm trên ghế sofa trong phòng khách sạn và xem TV.
Chủ yếu là đi máy bay mệt rồi.
Cô sau khi xem xong không lâu thì liền ngủ mê man.
Cuối cùng, cô bị hôn cho tỉnh.
Khi mở mắt ra, đập