Giọng nói của anh thật đáng sợ.
Cố Manh Manh hơi ngạc nhiên, không khỏi ngẩn ra.
Cứ như vậy mà nhìn anh.
Lục Tử Diễm nhìn đi chỗ khác, từ tốn uống nước.
Một lúc lâu sau, cô cũng không nói gì.
Lục Tử Diễm hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn cô, không ngờ vành mắt của cô nhóc này lại đỏ hoe.
“Gan nhỏ vậy?”
Anh chau mày.
Đột nhiên Cố Manh Manh bật dậy khỏi ghế sô pha, động tác rất nhanh, thậm chí còn không mang giày, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.
Nhưng Lục Tử diễm là ai chứ?
Xuất thân từ đội binh chủng, phản ứng, tốc độ đó của Cố Manh Manh có thể sánh được?
Cô vừa chạy được hai bước thì đã có người túm lấy cổ áo sau lưng cô.
Xong.
Giờ thì xong rồi.
Cố Manh Manh như bị giẫm phải đuôi, lập tức hét lớn: “Lục Tử Diễm, thả tôi ra! Anh chỉ dám bắt nạt tôi.
Anh giỏi thì đi bắt nạt Lục Tư Thần đi! Anh đi đi!
Có bản lĩnh thì đi đi! Này, anh làm gì thế! Buông tôi ra…”
“Rầằm” một tiếng.
Có Manh Manh bị ném trở lại ghế sofa.
Lục Tử Diễm đứng bên sô pha, trịch thượng nhìn cô, hai tay ôm ngực.
“Cô lặp lại những gì vừa nói!”
Anh lạnh mặt nói.
Cố Manh Manh cúi đầu trả lời: “Tôi không biết.
Lúc chiều trên đường trở về, anh ấy nhận một cuộc điện thoại rồi đột ngột rời đi.
À, hình như có liên quan đến công việc của anh ấy.”
Lục Tử Diễm không trả lời.
Cố Manh Manh không nghe thấy động tĩnh nên không khỏi ngắng đầu lên nhìn anh.
Sau khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô đầu tiên là giật mình, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đây cũng là một người xảo quyệt, biết hiện tại không thể đánh bại Lục Tử Diễm, nên liền bắt đầu giả vờ yếu thé.
Bên này, Lục Tử Diễm nói: “Nếu như anh ấy có việc thì ngày mai tôi quay lại.”
LÒN Cố Manh Manh đáp lại, thân hình nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn sáng rực thì có vẻ rất yếu ớt..
Tuy nhiên, ngay khi Cố Manh Manh nghĩ rằng Lục Tử Diễm sẽ rời đi, cô lại nghe thấy anh đột nhiên nói: “Vừa rồi đã làm cô đau, xin lỗi…”
Sốc!
Cố Manh Manh ngay lập tức ngắng đầu lên, khó tin mà nhìn anh.
Lúc này Lục Tử Diễm cũng mới phản ứng phản.
Anh có vẻ cũng ngạc nhiên, chắc là không hiểu sao lại đột nhiên nói ra câu đó nên sắc mặt không được tốt lắm.
“Tôi đi đây.”
Anh ném lại mấy lời này rồi xoay người sải bước đi ra ngoài.
“Này…”
Cố Manh Manh đứng dậy khỏi ghế sofa.
Đáng tiếc, bóng lưng của Lục Tử Diễm đã biến mắt ở của.
“Anh ta uống nhằm thuốc sao?”
Có Manh Manh gãi đầu, lẳm bẩm một mình.
Sau đó, Cố Manh Manh thực sự cảm thấy buồn chán nên đã gọi điện cho Tô Mẫn Mẫn.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nói, giọng nói của Tô Mẫn Mẫn vang lên, vô cùng kinh ngạc: “Trời ơi, Manh Manh, Manh Manh thân yêu của tớ.
Cuối cùng cậu cũng nỡ gọi cho tớ rồi.
Cậu có biết khi nhìn thấy cậu gọi tới tâm trạng của tớ kích động và sục sôi cỡ nào không? Tớ hận không thể bay đến bên cậu ngay bây giờ, trao nụ hôn ngọt ngào của tớ.
Moa…”
“Hừ, tớ mới không thèm nụ hôn của cậu!”
Có Manh Manh rất không nể mặt mà đáp lại.
Tô Mẫn Mẫn sửng sót, sau đó nói: “Hả, cậu không thích nụ hôn của tớ sao? Tớ hiểu rồi.
Thì ra cậu thích thân thể của tớ”
Cố Manh Manh: “…”
Tô Mẫn