Ngày hôm sau, khi Cố Manh Manh mở mắt tỉnh dậy, trên chiếc giường lớn chỉ còn mình cô.
Cô trở mình, muốn đưa tay ra lấy điện thoại theo bản năng, nhưng lại vô tình đụng phải nơi nào đó trên người, đột nhiên thở dốc vì đau.
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra.
Lục Tư Thằnnh xuất hiện ở cửa với, cười sủng nhược: “Tỉnh rồi?”
Cố Manh Manh không trả lời.
“Bé con?”
Lục Tư Thần gọi một tiếng, đi về phía giường lớn.
“Sao vậy?”
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn nằm trên giường, cười bất lực: “Mặt trời chiếu đến mông rồi.
Nếu đã dậy rồi, dậy.
ăn sáng đi!”
Cố Manh Manh liền trùm chăn lên đầu.
Lục Tư Thần thấy vậy thì không khỏi chau mày.
Anh cúi xuống, dùng sức lôi chiếc chăn trên đầu cô ra, định nói gì đó nhưng lại nghe thấy Cố Manh Manh tức giận nói: “Đều tại anh, tại anh cả! Lục Tư Thần, sao anh có thể như vậy chứ.
Em đã nói là đừng rồi mà anh vẫn, vẫn…
bây giờ em rất khó chịu, tất cả đều là lỗi của anh!”
Lục Tư Thần hơi ngắn ra.
Anh hơi bất ngờ mà nhìn cô, hỏi: “Em không thoải mái ở đâu?” Nói xong, anh đột nhiên phản ứng lại, đôi mắt sâu thẳm bỗng tối lại.
Anh ngồi xuống mép giường, khẽ vỗ nhẹ lên đầu cô, thì thầm: “Đau ở đâu?”
“Hừt”
Có Manh Manh quay đầu đi.
Lục Tư Thần thở dài: “Được rồi, đừng tức giận, để anh xem…”
Nói rồi ép buộc mà kéo chăn ra.
“A, anh làm gì thế?”
Có Manh Manh thốt lên, phản ứng gay gắt.
Cô ôm chặt chăn, rất dùng sức.
Lục Tư Thần nhìn cô, không khỏi bật cười.
“Sao em lại kích động như vậy?”
Anh buồn cười nói.
Có Manh Manh hừ lạnh: “Anh không được phép chạm vào eml”
Lục Tư Thần nghe vậy, sắc mặt anh lập tức tối lại.
“Em nói cái gì?”
Anh nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm.
Có Manh Manh cắn môi, vẻ mặt uỷ khuất.
Cô lắm bẩm: “Em, em thực không thoải mái…”
Dáng vẻ đáng thương của cô, thật sự khiến người tớ không kìm được mà mềm lòng.
Lục Tư Thần thở dài: “Có gì mà ngại, qua đây để anh xem.”
“Không…”
Cố Manh Manh có cháp lắc đầu.
Lục Tư Thần bắt lực nhìn cô: “Vậy em nói xem, em muốn thế nào?”
Cố Manh Manh đảo mắt.
Cuối cùng, cô giả bộ đáng thương và nói: “Em, em không thoải mái, vì vậy, hôm nay em chỉ muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Nếu anh có cuộc họp gì thì em không thể đi cùng anh rồi…”
Thì ra là vậy!
Lục Tư Thần cười.
Anh gật đầu, đồng ý với cô: “Được.
Nếu đã như vậy thì em cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi.
Không cần đi theo tôi.”
“Ừm ừm!”
Cố Manh Manh sốt sắng, liên tục giải thích: “Thật đấy, Lục Tư Thần, bây giờ em cảm thấy rất tốt, không có gì khó chịu cả! Này, anh cứ đưa em ra ngoài đi.
Em,