Buổi tối hôm đó, Tô Mẫn Mẫn chạy tới.
Khi Cố Manh Manh nhìn thấy cô ấy thì nhất thời thấy đau đầu.
“Làm cách nào cậu tới đây được?”
Cô chau mày.
Vừa nhìn chung quanh, Tô Mẫn Mẫn vừa cười nói: “Anh hai đâu? Anh ấy có lẽ không ở nhà nhỉ?”
“Anh ấy đi ra ngoài rồi.”
Cố Manh Manh trả lời.
Tô Mẫn Mẫn cười tà tà.
Có Manh Manh phớt lờ cô, quay người bước lên lầu.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Tô Mẫn Mẫn đi theo cô, tò mò hỏi.
Có Manh Manh không nhìn lại, trả lời: “Đang chơi game.”
“Ò, chơi game, đây là chuyên môn của tới” Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, lập tức luyên thuyên: “Gân đây chơi game gì vậy? hiện đã lên sàn rồi.
Cậu chơi chưa?”
“Chưa!”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẫn kinh ngạc: “Tại sao chứ? Uh, chẳng lẽ có điểm nào không hài lòng? Cậu nói nghe thử xem.
Nếu nói hay tớ sẽ cân nhắc tặng cho riêng cho cậu một trang bị bản limit, thế nào?”
“Tớ thực sự không chơi.”
Cố Manh Manh chau mày và nói: “Tớ vẫn chưa tải nữa kìa.
Để lần sau tớ sẽ cho cậu lời khuyên khi chơi nó!”
Tô Mẫn Mẫn rốt cục cũng nghe ra được có chuyện gì đó không ổn.
“Manh Manh!”
Cô nói: “Hình như tớ không chọc giận cậu nhỉ?”
“Không.” Cố Manh Manh lắc đầu, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Tô Mẫn Mẫn không tin, thậm chí còn nói: không nhiệt tình nhìn thấy tớ?”
Vậy cậu tại sao Cố Manh Manh vô cùng cạn lời.
“Cậu muốn tớ nhiệt tình như thế nào?”
Cô hỏi.
Tô Mẫn Mẫn trước tiên nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó nói: “Ít nhất cậu cũng phải tỏ vẻ rất vui vẻ!”
Cố Manh Manh: “…”
Cố Manh Manh nắm tay lại: “Dù sao, cậu chỉ cần nhớ những gì tớ nói là được!”
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tô Mẫn Mẫn sáp lại trước mặt cô, cười nói: “Có phải anh hai lại làm chuyện gì với cậu không? Chẳng hạn, hehehe…”
Cố Manh Manh quay sang một bên, từ chối trả lời câu hỏi này.
Tô Mẫn sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó búng tay, chợt hiểu ra: “Ò, tớ biết, nhất định là sau khi cậu xem phim hành động tình cảm mà tớ gửi cho cậu.
Bởi vì thèm muốn nên đã xử anh hai rồi đúng không? Oh my god, lúc đó có phải rất tuyệt không? Manh Manh, lợi hại quá.
Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu!”
“Ahhhhhhhhhhh!”
Có Manh Manh điên lên.
Cô vội nói: “Căn bản không có việc đó.
Tô Mẫn Mẫn, trong đầu cậu có thể đừng có nghĩ về loại chuyện đó suốt ngày vậy được không? Cậu nói một cô gái nhà lành như cậu, sao lại không thấy ngại gì thế hả?”
“Tại sao phải ngại?”
Tô Mẫn nhìn cô, hỏi ngược: “Người xưa nói, Thực sắc tính dã! Cậu có biết ý nghĩa của nó là gì không? Bốn chữ này.
nói về hai vấn đề.
Một là cuộc sống và hai là tình dục.
Cái gọi là ẩm thực là vấn đề của người dân.
Giữa đàn ông và phụ nữ, đó là vấn đề giải trí thú vui.
Cuộc sóng không thể tách rời hai điều này!”
Cố Manh Manh có kích động muốn quỳ xuống.
“Tô Mẫn Mẫn, cậu thật ra không phải là con gái đúng không?”
Cô đưa ra giả thuyết này.
Nào ngờ, Tô Mẫn Mẫn sau khi nghe xong, nghiêm mặt đáp: “Hừm, có lúc tớ cũng nghĩ như thế đấy.
Tớ nếu