“Ừm, đúng vậy, néu không phải vì chị em mắt tích thì cũng không đến lượt em kết hôn với anh…” Cố Manh Manh nói với giọng buồn bã.
Lục Tư Thần không có trả lời mà vuốt ve má cô, nhàn nhạt nói ra một chữ “ngoan”.
Cố Manh Manh nhìn anh, gọi: “Lục Tư Thân…”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Em hỏi anh này.
Nếu có một ngày, chị em đột nhiên quay về, anh sẽ còn chọn chị ấy nữa không?”
Lục Tư Thần nghe vậy không khỏi nhướng mày.
Anh cười như không cười: “Em mong anh quyết định thế nào?”
Cố Manh Manh im lặng.
Lục Tư Thần nâng cằm cô lên, nhìn cô: “Manh Manh?”
Cố Manh Manh đột nhiên nồi giận.
“Anh muôn em nói gì?” Cô nghiên răng, như một con thú nhỏ bị chọc giận.
Lục Tư Thần có phần ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
“Giận rồi?”
Anh hỏi.
“Hừ”
Có Manh Manh quay đầu đi.
Tiếc là, cằm của cô vẫn bị người đàn ông giữ lấy nên đã thất bại.
Cô xị mặt, đáng thương: “Đau…”
Lục Tư Thần nghe vậy lập tức buông tay.
Anh ôm chặt người vào lòng, cảm thấy bát lực: “Đúng là một cô nhóc ngốc nghếch!”
Cố Manh Manh không phục: “Em ngốc ở chỗ nào? Em không ngóc!”
“Toàn nghĩ đến những việc vô vị, ngốc nghếch!”
Lục Tư Thần nói.
Có Manh Manh nhìn anh đầy uỷ khuất.
Lục Tư Thần nhắm mắt không nói gì.
Khi Cố Manh Manh thất vọng vì tưởng anh sẽ không trả lời câu hỏi này thì đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Không.”
Cố Manh Manh vui mừng ngẳng đầu.
“Cảm ơn anh…”
Cô vui vẻ nói.
Lục Tư Thần không nói thêm gì nữa, chỉ siết chặt vòng tay lại.
Anh biết trái tim cô gái nhỏ này luôn mong manh và nhạy cảm, tựa hồ nước trong veo thấy đáy,