Có Manh Manh vùng vẫy, đỏ mặt nói: “Để em xuống, em có thể tự đi được.”
“Đừng động!”
Lục Tư Thần nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Không thoải mái thì ngoan ngoãn chút.”
Cố Manh Manh sầu não nhìn anh.
Ting!
Đúng lúc này, thang máy mở ra.
Lục Tư Thần ôm cô đi ra khỏi thang máy, sau khi vào phòng liền đặt cô lên giường lớn.
Cố Manh Manh nhìn quanh, thấy rằng đồ trang trí trong căn phòng này rất sang trọng.
“Muốn uống nước không?”
Giọng của Lục Tư Thần vang lên bên tai.
Cố Manh Manh thu lại ánh mắt và gật đầu: “Muốn…”
Sau đó, Lục Tư Thần rót nước ấm tới, đỡ cô dậy, để cô dựa vào lồng ngực mình, vừa cẩn thận vừa cho cô uống nước, vừa nói: “Em còn cảm thấy chóng mặt không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Sau khi cho cô uống nước xong, Lục Tư Thần đặt bàn tay to của mình lên trán cô.
Cố Manh Manh chớp mắt và nói: “Lục Tư Thần, bây giờ chúng ta đang ở Milan à?”
Lục Tư Thần “ừm” nói: “Có đói bụng không?”
Cố Manh Manh nghe vậy không khỏi sờ bụng, đáng thương nói: “Đói, đói quá, đói quá…”
“Cô nhóc ngốc nghếch!”
Lục Tư Thần vén tóc mái trên trán cô.
Chỉ là lúc này, Cố Manh Manh đã bị thu hút bởi cảnh đêm đẹp mê hồn bên ngoài cửa sổ.
Căn phòng họ ở nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, bên ngoài cửa sổ có góc 270 độ hình vòng cung, ngắm được gần hết cảnh đêm của thành phố Milan.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ bắt đầu tỏa sáng.
Toàn bộ thành phố rực rỡ sắc