Tô Mần Mẩn thở dài: "Anh hai vậy mà có thể chịu đựng việc cậu thích người đàn ông khác.
Lòng bao dung của anh ấy lớn như biển, rộng như..."
Cố Manh Manh nhìn cô ấy: "Sao tớ thấy trong lời nói của cậu có ẩn ý khác?"
"Đâu có!"
Tô Mẩn Man lắc đầu.
"Cậu cũng không phải không biết, tớ và Lục Tiểu Tứ bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh.
Tớ không muốn ở cùng anh ta, vì vậy tớ phải tự tìm lý do để sống ở bên ngoài.
Lúc đó, vừa hay cậu gọi tới nên đành thuận nước đẩy thuyền! Hì hì, tớ thông minh không?”
Cố Manh Manh:"...!
Tô Mần Mẩn tắt máy nói tiếp: "Vẩn còn những sáu ngày nữa.
Cậu định trải qua thế nào?"
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẩn Mẩn: "Cậu còn chưa có kế hoạch?"
Cố Manh Manh: "Kế hoạch gì được?"
Tô Mẩn Mẩn sờ sờ cằm, suy nghĩ.
Cố Manh Manh chớp mắt, nói, "Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tô Mần Mần đáp: "Ta đang định!
Cố Manh Manh:
Lúc này lại nghe Tô Mần Mần tiếp tục nói: "Như thế này đi, dù sao gần đây cũng không cỏ ai quản, hay là hai chúng ta đi du lịch một chuyến đi? Kỳ thật tớ thật sự muốn đến Phượng Hoàng cổ trấn một chuyến.
Nghe nói nơi đó rất đẹp.
Thế nào, cậu có ý kiến gì không?"
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẩn Man kinh ngạc: "Cậu không
muốn đi?
Cố Manh Manh rất đắn đo.
Cô nói: "Xa quá, ở phía nam lận, nếu chỉ có hai chúng ta...!ừm, có phải sẽ không an toàn không?"
"Có gì không an toàn?"
Tô Mẩn Mần hỏi ngược lại: "Chỉ cần chúng ta luôn luôn đề cao cảnh giác, đừng tham rẻ, không tin người lạ, thì sẽ không gặp nguy hiểm!"
Cố Manh Manh vẫn do dự.
Tô Mần Mẩn nói tiếp: "Cậu còn băn khoăn cái gì? Mau nói ra, tớ giải quyết thay cậu!"
Cố Manh Manh nói: "Tớ phải