Lục Tư Thần liếc xéo cô.
“Có gì thì nói!”
Anh trầm giọng nói.
Cố Manh Manh cười nói: “Không có gì.
Em chỉ muốn gọi anh thôi!”
Lục Tư Thần bắt chéo chân, kéo bàn tay nhỏ bé đặt lên đùi mình.
Cố Manh Manh dựa vào cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Lục Tư Thần, anh biết không, cô ấy vừa mới sảy thai cách đây không lâu nên tâm trạng cô ấy không được tốt lắm.
Lần này cô ấy đến tìm em là muốn giải tỏa chút.
Ừm, lát nữa lúc cô ấy đi ra, anh đừng hung dữ với cô ấy, được chứ?”
Lục Tư Thần nhướng mày: “Anh từng hung dữ với cô ấy?”
“Hờm…”“
Có Manh Manh phồng má.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Hình như chưa từng.”
Ngừng một chút, cô lại nói: “Áy, em không có ý đó.
Em là muốn nói với anh, lát nữa đừng có xị mặt.
Anh phải cười nhiều hơn nữa.
Như vậy mới đẹp trai mà!”
Không chỉ nói không, cô cnf thật sự duỗi tay ra nhéo má Lục Tư Thần.
Lục Tư Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên trên mặt cô.
Đột nhiên, bàn tay đang giơ lên của Cố Manh Manh bị đóng băng giữa không trung.
Lục Tư Thần cười như không cười: “Em muốn làm gì?”
Cố Manh Manh ngay lập tức thu tay lại, cười nói: “Em không muốn làm gì cả.”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần vẫn nhìn cô.
Cố Manh Manh nuốt nước bọt, tiếp tục: “Lúc nãy em nhìn thấy một con muỗi, vì vậy muốn đuổi nó đi… Ấy, con muỗi đó đâu rồi? Nó chạy đi đâu rồi nhỉ?”
Vừa nói, cô vừa giả vờ nhìn trái nhìn phải.
Nào ngờ, giây tiếp theo, người đàn ông đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
“Ưm!”
Cố Manh Manh hừ giọng, mở