Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi cười: “Được rồi, anh tới đi, Mẫn Mẫn lúc nãy còn nói rất nhớ anh đấy!”
“Này, này, đừng vu khống tớ!”
Tô Mẫn Mẫn bên cạnh không vui nói.
Lục Tiểu Tứ cười khổ: “Cứ như vậy nhé.
Chúc mọi người thượng lộ bình an.”
“Ừm, cảm ơn.”
Cố Manh Manh trả lời.
Cúp điện thoại xong, cô trả lại điện thoại cho trợ lý phía trước, nói với Tô Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, thật ra thì, Tiểu Tứ vẫn rất quan tâm đến cậu, tự cậu không cảm nhận được sao?”
“Vậy thì sao?”
Tô Mẫn Mẫn quay mặt đi.
Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thực ra trong lòng cậu cũng có cảm giác đúng không? Tớ nhớ lần trước cậu đã nói với tớ rằng cậu có tình cảm với Tiểu Tứ, nhưng rất ít nên mới khiến cậu nghĩ là mình không yêu anh ấy!”
Tô Mẫn Mẫn nhướng mày: “Vậy sao, tớ từng nói vậy?”
Cố Manh Manh trả lời: “Tớ lý giải như vậy!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu: “Cậu đừng có lý giải lung tung.
Dù sao những gì có thể nói tớ đều nói rồi.
Nếu cậu không hiểu được tớ sẽ không trách cậu.
Dù sao chuyện tình cảm ấy mà, thật sự như là như người uống nước, nóng lạnh chính mình biết được.
Ngoài chính bản thân ra thì không ai hiểu được!”
Cố Manh Manh nắm tay cô ấy.
“Mẫn Mẫn…” Cô nói, “Cho dù quyết định của cậu là gì, tớ cũng sẽ đứng về phía cậu.”
“Có thật không?”
Tô Mẫn Mẫn không khỏi nhướng mày khi nghe điều này.
Cô ấy hỏi: “Vậy nếu anh hai đứng ra thì sao? Cậu sẽ tiếp tục giúp tớ?”
Cố Manh Manh gật đầu: “Tất nhiên, Lục Tư Thần là anh trai của Lục Tiểu Tứ, anh ấy nhất định sẽ giúp Tiểu Tứ, còn tớ… Tớ là phụ nữ, tất nhiên tớ sẽ giúp phụ nữ.
Hơn nữa chúng ta còn là bạn tốt.
Nếu không giúp cậu thì tớ còn giúp ai được chứ?”
“Có câu này của cậu là được rồi!”
Tô Mẫn Mẫn rất cảm động.
“Suyt…”
Có Manh Manh làm một cử chỉ im lặng với cô ấy.
Cô lén chỉ vào tài xế và trợ lý trước mặt, nói nhỏ: “Chúng ta đừng nói về chủ