Sau khi đi được ba tiếng, sắc trời còn sớm, Lục Tư Thần vừa cùng thư ký nói chuyện, vừa đi qua phố ăn vặt.
Cố Manh Manh theo ở phía sau, không ngừng nhìn chung quanh.
Sau một lát, cô bỗng nhiên hô: “Lục Tư Thần!”
Phía trước, người đàn ông nghe thấy, không khỏi đứng vững.
Anh quay đầu nhìn lại cô gái, nói: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh hướng về phía anh cười, đặc biệt xán lạn: “Tôi muốn ăn mút…”
Lục Tư Thần làm mặt lạnh.
“Đem lời của tôi gió thoảng bên tai sao?”
Cố Manh Manh chắp hai tay, tội nghiệp: “Tôi chỉ ăn một cái, có được hay không?”
“Qua đây!”
Lục Tư Thần hướng về phía cô vẫy tay.
Cố Manh Manh đứng tại chỗ, không hề động đầy.
Cô phòng bị nhìn người đàn ông: “Để làm chỉ?”
Lục Tư Thần mỉm cười, tính nhẫn nại vô cùng tốt: “Tới, cô qua trước đi!”
“Hừ..”
Cố Manh Manh phồng miệng, đầu tiên là nghiêng đầu suy tư một chút.
Cô mơ hồ nhìn người đàn ông, sau khi xác nhận trên mặt anh không có chút tức giận, lúc này mới từ từ đi tới.
Lục Tư Thần hướng về phía cô vươn tay: “Tới đây!”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Cố Manh Manh nheo đôi lông mi thanh tú, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay của anh.
Lục Tư Thần nói: “Nhiều người ở đây, nắm lấy tôi sẽ không bị lạc.”
Cố Manh Manh cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Sau đó, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi mua mứt quýt sao?”
“Không cho phép ăn đồ ngọt!”
Lục Tư Thần trong nháy mắt trở mặt.
Cố Manh Manh muốn tránh thoát khỏi anh.
vàn Nhưng bàn tay Lục Tư Thần to giống như bàn tay sắt nắm thật chặt cô, căn bản không còn cách nào tránh thoát.
“Lục Tư Thần, anh là đồ đại bại hoại!”
Cố Manh Manh kêu to.
Bên cạnh, thư ký bị dọa đến không nhỏ, nghĩ thầm đây là lần đầu nghe được có người dám ngay trước mặt mắng sếp!
Mà bên phía ngay cả sắc mặt Lục Tư Thần cũng không một chút thay đồi.
Anh siết chặt lấy tay nhỏ bé của cô gái, cưỡng chế lôi cô về phía trước, đối với của nàng giãy dụa và phản kháng, tất cả coi là không khí.
Vì vậy, ở nơi phố ăn vặt này liền xuất hiện một bức kỳ cảnh đẹp như vậy.
Một người đàn ông cao lớn anh tú lôi kéo một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, hai người thoạt nhìn rất giống tình nhân, nhưng giống như có cái gì đó mâu thuẫn, người đàn ông vẻ mặt lạnh như băng, mà cô gái bộ dạng vừa tức giận vừa làm ồn, một mực la hét.
Mặc dù thấy rất kỳ quái, nhưng lại hài hòa như vậy.
Dù sao, hai người đều đẹp đôi!
Lại rất xứng!
Chí ít một màn này tất cả du khách thấy, trong lòng của bọn họ đều là nghĩ như vậy.
Sau khi ra đường dành riêng cho người đi bộ, mọi người trực tiếp đón xe rời đi.
Ở trên đường, Cố Manh Manh vẫn là rầu rĩ không vui.
Lục Tư Thần không để ý cô, cúi đầu lật xem văn kiện, sau một lát, thư ký vừa nhỏ tiếng nhắc nhở: “Sếp, sắp ra khỏi thành.”
Lục Tư Thần “ừ” một tiếng, không có gì phản ứng quá lớn.
Thư ký dừng lại vài giây, đầu tiên là nhìn thoáng qua Cố Manh Manh, sau đó lại tiếp tục nói: “Sếp, sau ngài họp xong đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm chiều, ngài xem…”
Lục Tư Thần nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Anh quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu, mở miệng: “Đói bụng sao?”
Cố Manh Manh ngậm miệng, không trả lời.
Lục Tư Thần tính tình chịu nhịn, tiếp tục nói: “Cố Manh Manh, lúc tôi đang hỏi cô, cô phải trả lời tôi, biết chưa?”
Cố Manh Manh bỗng nhiên liền quay đầu, hai mắt ủy khuất nhìn anh.
Lục Tư Thần cũng nở nụ cười.
“Đói chưa?” Anh lại hỏi một lần, giọng nói coi như ôn hòa.
Cố Manh Manh chần chờ một chút.
Sau đó, cô mới trả lời: “À, có chút…”
Lục Tư Thần gật đầu, lên tiếng nói: “Tìm một nhà hàng ở gần đây.”
“Vâng.”
Thư ký gật đầu.
Cố Manh Manh lại nhân cơ hội mở miệng nói: “Tôi muốn ăn món cay Tứ Xuyên!”
Thư ký nghe vậy, dáng vẻ rất đắn đo.
Anh nói rằng: “Nhưng sếp