Có Manh Manh chớp mắt.
Cô vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông, nói, “Anh thực sự muốn nghe?”
Lục Tư Thần gật đầu: “Nói!”
Cố Manh Manh mím môi dưới nói: “Bảo đảm không tức giận?”
Lục Tư Thần đáp: “Chỉ là giả thiết, tại sao phải tức giận?”
“Vậy sao…”
Có Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả là, cô không khỏi thả lỏng cảnh giác hơn.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ừm, nếu một ngày nào đó, em thật sự thích người khác.
Đến lúc đó em có thể sẽ ly hôn với anh!”
Nhiệt độ giảm xuống 0 độ ngay lập tức.
Cố Manh Manh mở to mắt, kinh ngạc nói: “Anh đã nói là sẽ không tức giận!”
Lục Tư Thần nghiêng người, dùng bàn tay to giữ lấy cằm của cô.
“Muốn ly hôn, hửm?”
Mắt anh đen như mực, lạnh như băng.
Có Manh Manh hết cả hồn.
Cô lắc đầu, nói, “Không, em, em chỉ là…”
Lục Tư Thần không đợi cô nói xong, nói thẳng: “Cả đời này cũng không thể nào!”
Có Manh Manh khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự cảm thấy oan quá đi!
Một lát sau, Có Manh Manh thừa dịp Lục Tư Thần bận làm việc mà chạy về lại bên cạnh Tô Mẫn Mẫn.
Cô vừa mới ngồi vào vị trí của mình, liền nghe tháy bên cạnh có giọng nói hả hê: “Bị mắng à2”
Cố Manh Manh trừng mắt nhìn cô: “Cậu còn không đồng tình với tớ?”
Tô Mẫn Mẫn nhún nhún vai trả lời: “Ai bảo cậu quá xui xẻo? Vừa rồi lời cậu nói, cho dù đổi lại là tớ, nếu như bị Tiểu Tứ nghe được thì anh ta cũng sẽ tức giận… haiz, không nhắc tới anh ta nữa.
Sao tớ cứ nhắc tới anh ta mãi vậy.
Phiền quá!”
Cố Manh Manh tỏ vẻ khinh thường.
Tô Mẫn Mẫn lườm cô một cái, nói: “Chị đây rộng lượng, không