Tô Mẫn Mẫn tức giận đáp.
Lục Tiểu Tứ bắt lực.
“Mẫn Mẫn, em không thể nói chuyện đường hoàng với anh được sao?”
“Tại sao tôi phải nói chuyện đường hoàng với anh?”
Tô Mẫn Mẫn vừa nói vừa sải bước đi nhanh như thiên thạch.
Lục Tiểu Tứ không còn cách nào khác, đành phải im lặng đi theo cô ấy.
Sau khi mọi người rời khỏi sân bay, Lục Tư Thần định trực tiếp đưa mọi người rời đi, nhưng lúc này, Cố Manh Manh đã thoát khỏi vòng tay của anh, lo lắng nói: “Đợi chút được không? Em, em có lời muốn nói với Mẫn Mẫn!”
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm, tháp giọng nói: “Đừng lo chuyện bao đồng, biết không?”
“Ừm ừm!”
Có Manh Manh gật đầu, vừa không ngừng nhìn về phía Tô Mẫn Mẫn đang nói chuyện với Lục Tiểu Tứ ở đằng kia.
Lục Tư Thần hừ lạnh một tiếng: “Mặc áo khoác vào, anh lên xe đợi em.”
“Được!”
Cố Manh Manh gật đầu, mỉm cười biết ơn với anh.
Lục Tư Thần không nói gì, lên xe.
Lúc này, Có Manh Manh đã bước tới.
“Mẫn Mẫn…”
Cô gọi.
Vừa dứt lời, Lục Tiểu Tứ cùng Tô Mẫn Mẫn đồng thời quay đầu nhìn qua.
Hai người có lẽ là đang tranh cãi, nhát là biểu hiện của Tô Mẫn Mẫn, rất tức giận!
“Cái đó, hai người không sao chứ?”
Cô hỏi dò.
Lục Tiểu Tứ cong môi nói: “Không sao đâu, chị dâu, cô và anh hai phải rời đi rồi?”
“Ừ”
Cố Manh Manh gật đầu, tiếp tục: “Cái đó, tôi có máy câu muốn nói với Mẫn Mẫn.”
Lục Tiểu Tứ nghe vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Anh nói: “Hai người nói đi.”
“Vậy anh…”
Cố Manh Manh ngập ngừng nhìn anh.
Lục Tiểu Tứ nhìn Tô Mẫn Mẫn nói: “Anh đi mua nước ấm cho em?”
Tô Mẫn Mẫn trong lòng muốn từ chối.
Tuy nhiên,