Khương Diễm nhướng mày cười đầy ẩn ý: “Sao, gọi điện kiểm tra?”
Cố Manh Manh khua tay, giải thích, “Không phải.
Ừm, là thế này.
Hôm nay em đã hẹn anh ấy đi ăn tối.
Lúc nãy là anh ấy gọi điện hỏi em đang ở đâu.”
“Tình cảm của hai người tốt thật.”
Khương Diễm cong môi.
Cố Manh Manh nghiêng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu: “Sao vậy, Diễm ca ca?”
Khương Diễm lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ cần em sống tốt là được.” Nói xong anh im lặng một hồi, mới nói: “Manh Manh, anh biết, lúc đầu em gả thay vào Lục gia.
Đối với em mà nói, quả thực có chút không công bằng.
Lúc đó sau khi anh biết được chuyện này thì đã từng tìm đến bác nhưng tiếc là lúc đó em đã gả qua Lục gia rồi.
Ván đã đóng thuyền, anh… Anh rất hối hận.
Nếu lúc đó anh có ở nhà, em tất nhiên sẽ không cứ như vậy mà gả đi.
Manh Manh, vắt vả cho em rồi!”
Cố Manh Manh nghe vậy thì thấy rất ngại.
Cô gãi gãi đầu, cười ngây ngô: “Diễm ca ca, anh nói nặng lời rồi.
Thực ra, hiện tại em khá tốt.
Lục Tư Thần rắt tốt với em.
Không … không phải vì việc em gả thay mà có thành kiến với em.
Ừm, vậy nên anh cũng không cần thấy áy náy đâu.
Thật đấy, bây giờ em rất tốt!”
Khương Diễm chỉ cười khổ.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Muộn rồi, anh còn có việc phải làm, em định đợi anh ta ở đây hay sao?”
Cố Manh Manh gật đầu: “Ừm, em ở đây đợi Lục Tư Thần đến đón.”
“Được.”
Khương Diễm đáp: “Vậy em cứ ngồi ở đây nhé.
Anh ta có lẽ đang trên đường đến rồi nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Có Manh Manh tiếp tục gật đầu.
Khương Diễm cười nói: “Vậy anh về trước đây, có chuyện gì, đều có thể gọi điện thoại cho anh bắt cứ lúc nào.”
“Em biết rồi!”
Cố Manh Manh cười tươi.
Khương Diễm đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Manh Manh, anh đi