Cố Manh Manh muốn nói nhưng lại thôi.
Khương Diễm nói: “Làm sao vậy?”
Có Manh Manh cúi đầu.
Cô ngập ngừng nói: “Nếu chị gái em quay lại thì em, em nên làm gì?”
“Hả?”
Khương Diễm hơi ngắn ra, hình như chưa phản ứng lại kịp.
Mà bên này, Cố Manh Manh đã sớm hồi hận vì nói như vậy.
Vì vậy, cô lại vội nói: “Diễm ca ca, cái đó, em, em còn có một chuyện muốn nói với anh…”
Khương Diễm luôn rất kiên nhẫn: “Em nói đi, có chuyện gì sao?”
Cố Manh Manh nói: “Gần đây em có thể là sẽ về nhà một chuyên.
Ừm, chủ yếu là muốn về thăm bó.
Cái đó, nếu anh có thời gian thì có thể đi cùng em được không?”
Khương Diễm hơi kinh ngạc.
“Em muốn anh đi cùng em?”
“Đúng Vậy.
Cố Manh Manh gật đầu, nói, “Em có chút không dám về nhà một mình.”
Khương Diễm hiểu ra.
“Được.”
Anh gật đầu đồng ý.
Lúc này, ngoài hành lang dường như có tiếng bước chân.
Cố Manh Manh nghe thấy động tĩnh liền vội vàng nói: “Cái đó, Diễm ca ca, em chỉ muốn nói mấy chuyện này thôi.
Nếu không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy trước đãi”
“Manh Manh…”
Khương Diễm gọi cô.
Ngay sau đó, điện thoại đã bị cúp.
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của người hầu: “Thiếu phu nhân, bữa khuya mà cô muốn đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tôi đến đây ngay đây…”
Cố Manh Manh đáp lại, nhìn xuống điện thoại trên tay.
May mà Khương Diễm