Tô Mẫn Mẫn nhướng mày: “Cậu lại sao vậy?”
Cố Manh Manh nói: “Kiểu Tử nhà tớ rất hoàn mỹ.
Diệp Linh gì đó căn bản không xứng.
Lúc trước tớ cũng từng nghe nói tới người phụ nữ này.
Hình như có chút không sạch sẽ kìa.
Sao cô ta có thể làm vấy bản nam thần Kiều Tử nhà tớ được chứ?”
Tô Mẫn Mẫn khóe miệng giật giật.
“Chị ơi, chị bị ốm à?”
“Hả2”
Cố Manh Manh nhìn cô: “Tại sao lại nói như vậy?”
Tô Mẫn Mẫn nói: “Bởi vì cậu nói chuyện rất không bình thường!”
Cố Manh Manh chau mày: “Đâu có.
Tớ nói gì không bình thường chứ?”
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Anh hai biết cậu thích Kiều Tử?”
“Biết!”
Có Manh Manh gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn thở dài: “Anh hai vậy mà có thể chịu đựng việc cậu thích người đàn ông khác.
Lòng bao dung của anh ấy lớn như biển, rộng như…”
Cố Manh Manh nhìn cô ấy: “Sao tớ thấy trong lời nói của cậu có ẩn ý khác?”
“Đâu có!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu.
Cố Manh Manh nheo mắt, nhìn chằm chằm cô ấy, đột nhiên chát vấn: “Tô Mẫn Mẫn, hình như cậu còn nợ tớ một lời giải thích? Hôm nay khi tớ gọi điện cho cậu.
Rõ ràng tớ chưa bao giờ nói mình sợ bóng tối, tại sao cậu lại nói như vậy? Qủa thực là nói lung tung!”
Tô Mẫn Mẫn nghe xong, đầu tiên là im lặng, sau đó nói: “Lúc cậu gọi điện thoại cho tớ, Lục Tiểu Tứ luôn ở bên cạnh, cho nên …” Nói đến đây, cô ấy lại dừng lại.
Cố Manh Manh há to miệng: “Không phải chứ.
Cậu là cố ý nói những lời đó cho Lục Tiểu Tứ nghe?”
“Ừm”
Tô Mẫn Mẫn gật đầu.
Vẻ mặt của Cố Manh Manh cường điệu: “Trời ạ, cậu vậy mà lại nói như vậy với Lục Tiểu Tứ.
Vậy nếu những lời này.
lọt vào tai Lục Tư Thần thì tớ phải làm sao? Sẽ bị lộ tẩy đây!”
Tô Mẫn Mẫn khinh thường nói: “Cậu cho rằng đàn ông giống như phụ nữ chúng ta sao? Chỉ thích tụ tập tán gấu sao? Đừng lo, Lục Tiểu Tứ không phải loại người như cậu nghĩ.
Hơn nữa bọn họ thường ngày gặp nhau cũng đều