Cố Manh Manh trợn to hai mắt.
Lục Tử Diễm hơi không kiên nhẫn.
Anh nói rằng: “Anh hai hôm nay mắng Tiểu Tứ một trận, nguyên nhân là bởi vì em ấy đã lôi kéo cô uống rượu.”
Có Manh Manh trầm mặc.
Lục Tử Diễm từ trong túi quần móc ra một hộp thuốc, lúc đang muốn đốt thuốc, anh bỗng nhiên lại nghĩ tới đây còn có một người bệnh nhân.
Vì vậy, anh lại cất hộp thuốc vào.
Anh chậm rãi nói: “Tôi tới tìm cô cũng không có gì khác, Tiểu Tứ hôm nay để cô uống rượu là sai, nhưng em ấy đã nhận ra lỗi của mình rồi.
Mong cô giúp em ấy nói thêm vài điều tốt đẹp trước mặt anh hai.
Cái gọi là ngu dốt không có tội.
Nếu em ấy biết cô bị dị ứng với rượu.
chắc chắn sẽ không để cô uống rượu vào lúc đó.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Giọng của cô có chút bé: “Tôi biết.
“
Lục Tử Diễm nhướn mày mũi nhọn.
Anh đánh giá người con gái trên giường, trong lời nói có câu hỏi: “Cô không tức giận?”
Cố Manh Manh lắc đầu, đáp: “Kỳ thực tôi cũng không biết mình dị ứng với cồn, à, anh nói đúng, người không biết không có tội, cho nên anh cũng yên tâm đi, tôi sẽ đi nói với Lục Tư Thần nói.
Lục Tử Diễm gật đầu: “Cô có thể nghĩ như vậy tốt.
“
Cố Manh Manh hơi chút do dự, cuối cùng vẫn là không có nhịn được mà hỏi: “Lục Tiểu Tứ bị phạt sao?”
Lục Tử Diễm híp mắt, chậm rãi đáp: “Anh hai nhốt em ấy lại.”
“Hả?”
Cố Manh Manh khẽ kêu lên.
Lục Tử Diễm tiếp tục giải thích: “Chính là bế quan, cô đừng hiểu sai.
“
POH Cố Manh Manh gật đầu.
Cô suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Phải nhốt bao lâu a?”
Lục Tử Diễm liếc nhìn, giọng nói vô cùng nhạt: “Cái này phải xem thái độ của cô.”
Cố Manh Manh kinh ngạc: “Thái độ của tôi? “
Lục Tử Diễm nhìn chằm cô.
Một lát, anh chợt cười, nói rằng: “Tiểu Tứ đối với cô ấn tượng cũng không tệ lắm, tôi hy vọng cô không nên để cho em ấy thất Xông À Cố Manh Manh cắn cắn môi.
Cô mạn chậm rãi nói rằng: “Tôi nói được làm được.”.
Dừng một lát, cô lại bổ sung một câu: “Tôi nguyện ý đi cầu xin, vậy anh có thẻ trả lời tôi máy vấn đề không?”
Lục Tử Diễm thiêu mi, nhướng mày.
Anh rất hứng thú nhìn cô gái, vuốt càm nói: “Nói đi, cô muốn hỏi gì?”
Cố Manh Manh thẳng người lên, trơ hai mắt nhìn anh ta, mở miệng nói: “Lục Tư Thần với ông nội đang ở đâu? Còn có, ông nội có phải đang giận tôi?”
“Tại sao nói như vậy?”
Lục Tử Diễm không trả lời mà hỏi lại.
Cố Manh Manh nhìn anh ta, trả lời: “Bởi vì ngày hôm nay tôi qua đây chính là đến gặp ông nội, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
Tôi, tôi có làm ông nội thất vọng không?”
Lục Tử Diễm không trả lời gấp.
Anh nói: “Kỳ thực, coi như hôm nay cô không có bị dị ứng với cồn, cô cũng không gặp được ông ấy?”
“Tại sao?”
Cố Manh Manh trừng lớn hai mắt.
Lục Tử Diễm nói rằng: “Bởi vì lúc hai người tới, ông đang trên đường đến sân bay.”
Sau khi nói một như thế, anh lại tiếp tục nói: “Một người bạn cũ của ông cụ bị tai nạn ô tô, đêm nay có lẽ không qua khỏi, ông ấy định gặp bạn lần cuối, tất nhiên là không để chú ý đến cô.”
Cố Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
“May quá không phải vì tôi…”
Cô lắm bẩm nói.
Lục Tử Diễm nhíu: “Cô nói cái gì?”
Cố Manh Manh lấy lại tinh thần.
Cô vội vã lắc đầu: “Không có, tôi có nói gì đâu.”
Lục Tử Diễm vẫn không gặng hỏi sâu.
Anh từ trên ghế đứng lên, vừa nói: “Anh hai lo lắng cho ông nội, anh ấy đã mờ mịt đã chạy đi rồi, có thể phải tối nay mới trở về, cô không cần chờ anh áy.”
“Vâng!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tử Diễm không có nhìn nữa cô, xoay người sẽ đi ra ngoài.
Cố Manh Manh nhìn bóng lưng của anh ta, bỗng nhiên nói câu: “Cám ơn!”
Lục Tử Diễm dừng bước.
Ánh mắt anh kinh ngạc quay lại nhìn, nói: “Tại sao muốn nói với tôi hai chữ này?”
Cố Manh Manh dáng vẻ rất chân thành, cũng rất ngây thơ.
Cô nói rằng: “Cảm ơn anh tới nói chuyện với tôi, nếu như không phải là anh