Vừa bước vào phòng bao, cô đã nhìn thấy Lục Tư Thần ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh đang dựa vào cửa sổ, vừa nói chuyện điện thoại, từ bên cạnh nhìn qua, lông mày lạnh như băng.
Cảm nhận được gì đó, anh đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Cố Manh Manh đứng ở cửa, nhìn anh.
Vẻ mặt Lục Tư Thần không có gì bất ngờ, anh chỉ vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô đi qua.
Khi thấy điều này, Cố Manh Manh ngoan ngoãn bước đến.
“Hôm nay chơi vui không?”
Anh hỏi và cúp điện thoại.
Cố Manh Manh gật đầu, với giọng trong trẻo: “Vui ạ!”
Lục Tư Thần liếc nhìn Lục Tiểu Tứ đang chào hỏi những người bên cạnh, nói tiếp: “Tiểu Tứ có cùng cô leo núi không?”
“Ừm, có chứ!”
Cố Manh Manh tiếp tục gật đầu.
Lục Tư Thần cười nhẹ.
Đêm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, với đường viền cổ màu trắng rõ nét, trên chiếc khuy măng sét kiểu Pháp có gắn một viên đá sapphire, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, giống như một đôi mắt ẳn hiện trong màn đêm.
“Ăn tối chưa?” Anh hỏi.
“Vẫn chưa ạI”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô nhìn người đàn ông, sau đó nói: “Nhưng, tôi đã ăn thịt nướng rồi.”
Khi nói đến thức ăn, ánh mắt cô sáng ngời.
Quả nhiên là cô gái ăn hàng.
Lục Tư Thần đưa tay sờ đầu nhỏ của cô.
“Anh đang làm gì đấy!”
Cố Manh Manh nhanh chóng quay đầu đi và nhìn anh với ánh mắt không vui.
Lục Tư Thần mặc kệ cô, trực tiếp nói: “Thịt nướng ngon không?”
Cố Manh Manh giật mình, sau đó gật đầu đáp: “Ngon lắm, chỉ hơi cay thôi.
Nhưng tôi thích ăn cay mà.”
Lục Tư Thần không nói gì.
Anh rời khỏi cửa số và bước đến ngồi vào chiếc bàn tròn.
:: Cô Manh Manh đứng đăng sau anh, giỗng như một cô hầu nhỏ rụt rè.
Lục Tư Thần nhìn cô: “Thích đứng à?”
“Hả?”
Cố Manh Manh không phản ứng lại.
Lục Tư Thần khế nhíu mày: “Ngồi đi!”
sð”
Cố Manh Manh nghe lời và nhanh chóng ngồi cạnh anh.
Lúc này, cô mới bắt đầu nhìn những người trong phòng.
Ngoài Lục Tư Thần và Lục Tiểu Tứ, trong phòng còn có một người đàn ông lạ mặt khác, cô nhìn có chút quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ mình đã gặp anh ta ở đâu.
Lúc này, người đàn ông mở miệng: “Xin chào, tôi tên Đường Triều Phong.”
Cố Manh Manh đã mở to mắt khi nghe những lời đó: “A, anh là người…đó…”
“Vâng, tôi làm về truyền thông.”
Đường Triều Phong tiếp lời cô rất nhẹ nhàng.
Lúc này, Có Manh Manh mới nhớ ra, hóa ra cô đã nhìn thấy Đường Triều Phong trên báo.
Cô không nhịn được cười nói: “Tôi biết anh thành lập công ty truyền thông, Truyền thông Đường Tống, hiện tại là tập đoàn giải trí hùng mạnh nhát cả nước! Đúng vậy, lần trước tôi đọc báo, Kiều Tử sắp hợp tác quay phim với công ty của anh, có đúng không?”
Đường Triều Phong suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như là có chuyện như vậy, cô là fan của cậu ta sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cố Manh Manh gật đầu, với vẻ mặt rất phấn khích: “Tôi là một fan của Kiều Tửm.
Trong số tất cả các ngôi sao, anh ấy là người tôi thích nhát!”
Đường Triều Phong cười và ôn hòa nói: “Kiều Tử là một ngôi sao mới đầy triển vọng.
Độ hot của cậu ấy rất cao.
Ngoài ca hát, tôi cũng rất lạc quan về sự phát triển của cậu ấy trong lĩnh vực ản xuất
Chương trình.”
“Ừm, ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu mạnh mẽ.
Cô nhìn thẳng Đường Triều Phong với ánh mắt đầy mong đợi.
“Các anh bắt đầu làm phim là khi nào?” Cô hỏi.
Đường Triều Phong cân nhắc một hồi mới trả lời: “Chuyện này tùy thuộc vào sự sắp xếp của công ty.
Hiện tại, chúng tôi vẫn đang đàm phán với một số diễn viên về lịch trình.
Chỉ cần hợp đồng được ký kết, chúng tôi cơ bản có thể khởi động máy trong thời gian tới!”
“Oa thật tuyệt!”
Cố Manh Manh vỗ tay.
Đường Triều Phong vừa mở miệng muốn nói cái gì, lúc này một giọng nam u ám từ bên cạnh truyền đến: “Nói đủ rồi, ăn cơm đi!”
Cố Manh Manh quay đầu nhìn Lục Tư Thần, khóe miệng nhíu lại: “Anh hung dữ như vậy làm gì?”
Thấy vậy, Đường Triều Phong chỉ cười nhạt một tiếng, cầm tách trà uống