Sau khi tiền gần tới xe, tài xé chuẩn bị tiến lên.
“Để tôi tự làm.” Cố Manh Manh đột nhiên lên tiếng.
Động tác của tài xế lập tức dừng lại.
Mà lúc này, Cố Manh Manh đã tự mình mở cửa xe ra sau đó cúi đầu vào xe không chút do dự.
“AI Giây tiếp theo, cô bỗng hô nhỏ một tiếng, hai mắt mở to nhìn người đàn ông uy nghiêm ngồi trong xe với vẻ mặt khó tin.
Anh chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt của lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
“Anh…” Cố Manh Manh mở miệng.
Lục Tư Thần lạnh giọng: “Bạn của cô đâu?”
Lúc này cô mới chậm chạp phản ứng lại.
Cố Manh Manh vội vàng ngồi thẳng dậy, đàng hoàng đáp: “Ò, cô ấy có chút không thoải mái nên về trước.”
Lục Tư Thần nghe vậy trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Anh tiếp tục hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”
Cố Manh Manh cắn môi, nhíu mày thật chặt.
Cô đang lưỡng lự không biết có nên trả lời thật không.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ, Lục Tư Thần đã bám một nút ấn, vách ngăn phía trước từ từ nâng lên khiến hàng ghế sau trở thành một không gian độc lập không thể bị quấy rầy.
Cố Manh Manh sững sờ, không biết anh làm vậy là có ý gì.
Ngay lập tức, Lục Tư Thần giơ tay ném chiếc áo tây trang lên đầu cô.
“Hả?” Cố Manh Manh đưa tay kéo áo khoác xuống, đôi mắt to đen nhánh mở to nhìn anh, muốn hỏi đây là vì sao.
Lục Tư Thần nhấc môi, nói: “Muốn cảm lạnh?”
Cố Manh Manh cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn…”
Lục Tư Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa số.
Cô mím môi, im lặng mặc áo khoác lên người.
Thế nhưng đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông ấy lại truyền đến: “Cởi quần áo ướt ral”
“Sao cơ?”
Cô choáng váng.
Cố Manh Manh ngây người nhìn người đàn ông, lắp bắp: “Cái, cái gì?”
Lục Tư Thần nhướng mày, có chút không vừa lòng nói: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Cố Manh Manh nuốt nước bọt: “Như vậy, như vậy không tốt đâu?”
Lục Tư Thần híp mắt.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, chế nhạo nói: “Tôi không thích trong nhà người bệnh, Cố Manh Manh, cô không cởi ra cũng được thôi.
Nhưng nếu cô bị cảm, tôi sẽ đưa cô trở về ngay.”
“Không!”
Cố Manh Manh nghe xong lập tức nói: “Hiện tại anh không thể đưa tôi trở về!”
Anh nhướng mày, mỉm cười nhìn cô.
Cố Manh Manh chỉ cảm thấy xấu hỗ và tức giận.
“Anh không được phép nhìn trộm!” Cô cứ như vậy mà hét vào mặt anh.
Lục Tư Thần hừ lạnh một tiếng: “Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với cô.”
Nói xong liền quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Manh Manh trước tiên nhìn anh thêm một lần, sau khi xác nhận rằng anh sẽ không nhìn trộm mới từ từ di chuyển cơ thẻ, quay lưng lại với anh.
Nói thật, vừa rồi cô còn không hề cảm thấy lạnh, nhưng ngòi trong xe một lúc lâu, quần áo ướt dính vào da thịt khiến cô không khỏi nổi da gà.
Cô cẩn thận cởi quần áo trước, sau đó mặc áo vét vào.
Vì là quần áo của Lục Tư Thần, nên trên áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh và mùi thuốc lá thoang thoảng, toát ra một hơi thở nam tính và hormone mạnh mẽ.
“Được rồi…”
Sau khi đóng xong nút áo, Cố Manh Manh liền nói.
Lục Tư Thần thu hồi ánh mắt khỏi tắm kính đen, bình tĩnh nhìn cô.
Sau đó, anh mở miệng: “Cô rốt cuộc đã làm cái gì vậy?”
Cố Manh Manh bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đáp: “Tôi muốn riêng tư một chút, anh đừng hỏi nữa được không?”
Lục Tư Thần cong môi, nhàn nhạt hỏi: “Riêng tư?”
“Đúng!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô thậm chí còn không nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của người đàn ông.
Cô tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đã lớn rồi, cũng không phải là một đứa trẻ.
Đương nhiên phải có một chút riêng tư của mình.
Tôi biết anh cũng là muốn tốt cho tôi, tôi rất biết ơn anh.
Nhưng cho dù bây giờ anh đã là người giám hộ của tôi, nhưng tôi là người trưởng thành, vậy hoàn toàn có