Lục Tư Thần chỉ về phía giường.
Cố Manh Manh nghe lời mà ngồi lên giường, ngửa đầu lên nhìn anh.
“Để làm gì vậy?”
Cô nói, vẻ mặt có chút ngốc nghéch.
Lục Tư Thần từ trên cao nhìn xuống cô một cách chằm chằm, giọng nói cực âm u, gần như nói từng chữ một: “Từ này về sau tôi kêu cô làm cái gì, thì cô không được nghỉ ngờ gì cả, càng là hứa là sẽ nghe lời, nhớ kỹ không hả?”
Đây là một người chủ mà buồn vui bất thường.
Rõ ràng vừa nãy còn đang tốt tính mà, sao mà mới có xíu lại thay đổi thành một người bá đạo như vậy?
Cố Manh Manh quá ngu ngốc, đối với nguyên nhân của chuyện này, cô căn bản là nghĩ không ra.
Nhưng mà, cô chỉ biết duy nhất một điều mà thôi, đó là – chỉ cần nghe lời là được.
“Ừm!”
Cô gật đầu nghe lời.
Lục Tư Thần liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn về phía máy sấy tóc ở trong tay, lập tức nhăn mặt nhăn mày lại.
Anh thật sự là điên rồi, cư nhiên đi sấy tóc cho một con nhó!
c Nghĩ đến đây, anh trực tiếp để máy sấy tóc ở trên giường rồi liền quay người nhanh chóng đi ra ngoài.
“Lục Tư Thần!”
Cố Manh Manh gọi anh ở phía sau.
Lục Tư Thần không có phản ứng lại gì hết mà trực tiếp ra khỏi phòng.
Sau khi anh rời đi, căn phòng lập tức trở lại sự yên lặng.
Cố Manh Manh quay đầu, ánh mắt nhìn lầy máy sấy tóc nằm ở trên giường, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Đã nhiều năm như vậy rồi, bỏ qua trước kia bà bảo mẫu hay sấy tóc cho cô ra, thì Lục Tư Thần lại là người thứ hai giúp cô sấy tóc.
Loại cảm giác này tốt thật!
Đùng đùng đùng!
Lúc này bên ngoài lại truyền vào tiếng đập cửa.
Cố Manh Manh lấy lại tinh thần, không khỏi ngần đầu lên nhìn về phía trước.
Bởi vì cửa phòng không có đóng lại và người quản gia cũng chỉ Anh thật sự là điên rồi, cư nhiên đi sấy tóc cho một con nhó!
c Nghĩ đến đây, anh trực tiếp để máy sấy tóc ở trên giường rồi liền quay người nhanh chóng đi ra ngoài.
“Lục Tư Thần!”
Cố Manh Manh gọi anh ở phía sau.
Lục Tư Thần không có phản ứng lại gì hết mà trực tiếp ra khỏi phòng.
Sau khi anh rời đi, căn phòng lập tức trở lại sự yên lặng.
Cố Manh Manh quay đầu, ánh mắt nhìn lầy máy sấy tóc nằm ở trên giường, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Đã nhiều năm như vậy rồi, bỏ qua trước kia bà bảo mẫu hay sấy tóc cho cô ra, thì Lục Tư Thần lại là người thứ hai giúp cô sấy tóc.
Loại cảm giác này tốt thật!
Đùng đùng đùng!
Lúc này bên ngoài lại truyền vào tiếng đập cửa.
Cố Manh Manh lấy lại tinh thần, không khỏi ngắn đầu lên nhìn về phía trước.
Bởi vì cửa phòng không có đóng lại và người quản gia cũng chỉ đứng ở chỗ cửa, vừa nãy cũng chỉ là gõ lên ván cửa một chút mà thôi.
“Quản gia…”
Cố Manh Manh mở miệng.
Người quản gia gật gật đầu: “Tiểu phu nhân, bên nhà bếp có chuẩn bị cho cô canh gừng, mời cô nhân lúc nó đang nóng mà dùng đi ạ.”
Cố Manh Manh nghe như thế liền nhăn mũi lại: “Canh gừng lu “Đúng vậy ạ.”
Người quản gia trả lời.
Cố Manh Manh bĩu môi nói: “Có thể không uống được không?”
“Đây là ý của thiếu gia ạ.” Người quản gia nói.
Cố Manh Manh không hề hé răng.
Người quản gia nghiêng người về phía bên cạnh, có ý bảo cô nữ hầu đem canh gừng bưng vào trong phòng.
Anh thủy chung vẫn đứng ở cửa, cũng không hề có ý nghĩ đi vào phòng, dù sao đây cũng là phòng của bà chủ, mà anh tuy là quản gia nhưng nói chung là cũng khác phái, cũng không có tiện mà đi vào.
“Tiểu phu nhân, mời cô uống nó đi ạ, được không ạ?” Người quản gia tiếp tục nói chuyện.
Cố Manh Manh cũng không đi làm đạo đức giả, cô trước hét là liếc nhìn cái tô canh gừng rồi hỏi tiếp: “Có kẹo hay không?”
“Cóa”
Người hầu gái gật đầu, liền đưa ra hai cục kẹo.
Cố Manh Manh nhận lấy, sau đó giơ tay bưng tô canh lên, đầu tiên là hít sâu một hơi, tiếp theo bắt đầu uống như đang uống rượu vậy.
Người hầu đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cách uống thuốc của cô cũng không nhịn được mà sợ hãi.
“Tiểu phu nhân, cô chú ý cần thận một chút!”
Cô ở bên cạnh nhắc nhở nói, trái tim luôn bị treo cao, chỉ sợ Cố Manh Manh vô tình bị nghẹt thở.
“Ục..”
Cố Manh Manh gần như là một hơi liền uống hết toàn bộ.
Cuối cùng, cô cũng đem tô thả ra, rồi nhanh chóng đi cởi bỏ vỏ bọc kẹo sau đó đưa viên kẹo đó bỏ vô miệng.
Người hầu gái cầm lấy tô, vẫn chưa có vội vã rời đi, mà vẫn đứng nhìn lấy cô.
Cố Manh Manh nhìn về phía cô: “Còn có việc gì nữa sao?”
b Người hầu gái lắc đầu, cười cười nói: “Cô có muốn uống nước không ạ?”
“Được!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Người hầu gái đi mang đến đây một ly nước