Ban đêm, khi Cố Manh Manh vừa về đến nhà thì Lục Tư Thần đang xem TV ở trong phòng khách.
Trong lòng cô rất sợ hãi, sau khi cô thay dép rất nhẹ nhàng, rồi lại đi hỏi lén người quản gia: “Quản gia, anh trở về từ lúc nào V ậy?”
Quản gia trả lời: “Thiếu gia trở về từ buổi chiều, cậu có ăn tối không ạ?”
Cố Manh Manh gật đầu.
Ngày hôm nay cô cùng với Lục Tiểu Tứ và Tô Mẫn Mẫn cùng nhau đi ăn lẫu, ba người thật sự ăn rất vui vẻ, còn tám với nhau rất nhiều chuyện vui chơi, bao gồm cả những gì họ gặp phải khi tạo ra “Thành phố Linh Hồn”.
Đặc biệt là Tô Mẫn Mẫn, độ tuồi của hai cô gái gần như bằng nhau cho nên là có rất nhiều chủ đề mà có thể nói mãi không hết!
Kết quả là bởi vì nói chuyện vui quá nên là Cố Manh Manh quên mất cả thời gian, đợi đến lúc cô nhận ra được thì mới phát hiện được là đã gần đến tám giờ rồi, làm cho cô sợ đến mức đủ thảm!
Lúc này, giọng nói của người quản gia truyền đến: “Thiếu gia từ lúc trở về đến bây giờ, vẫn chưa ăn gì cả.”
Cố Manh Manh ngẳng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh: “Vẫn chưa ăn gì hết à?”
Dừng một chút, lại nói: “Anh vì cái gì mà lại không ăn chứ, thân thể cảm thấy không được khỏe à??”
Người quản gia cảm thấy lo lắng.
Cô như thế nào lại không hiểu ý được vậy?
Vì vậy, ông chỉ đành phải giải thích: “Tiểu phu nhân, thiếu gia một mực đợi cô về để ăn tối chung!”
Cố Manh Manh nghe xong những lời này, hai chân liền mềm nhữn ra, thiếu chút nữa là té trên mặt đất.
“Anh ấy, anh ấy một mực đợi tôi?”
Cô hỏi một cách run rẫy.
Người quản gia gật đầu: “Đúng vậy, tiểu phu nhân, nguyên một buổi chiều này cô đi đâu vậy?”
Cố Manh Manh có một loại cảm giác muốn khóc lên.
Cô đang muốn há miệng nói chuyện thì bỗng dung, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền ra từ phía phòng khách: “Cố Manh Manh.”
Cố Manh Manh bị dọa sợ đến mức ngậm miệng ngay lập tức.
Người quản gia chỉ về hướng của phòng khách, ý muốn nói là Cố Manh Manh hãy đi vào đi.
Cố Manh Manh hơi lắc đầu.
Nói giỡn à, cô làm gì dám đi vô chứ, đi vô chẳng khác gì tự tìm đường chết đâu?
Lúc này, giọng nói ở trong phòng khác lại truyền ra nhưng lại còn lạnh hơn so với trước nữa: “Còn muốn đợi tôi mời cô vào à?”
Chân của Cố Manh Manh mềm nhũn.
Người quản gia ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu phu nhân, cô mau chóng đi vô đi, đừng làm cho thiếu gia tức giận thêm nữa.”
Không còn cách nào khá!
c Xem ra là lần này muốn tránh cũng tránh không được.
Cố Manh Manh hít một hơi thật sâu, lúc này mới thật cần thận chậm rãi hướng về phía phòng khách mà đi vào.
Tuy nhiên, ngay khi