“Bởi vì tôi cảm thấy cây thược dược hoa này rất là đẹp, hơn nữa, trên người của tôi cũng có hình xăm của một đóa thược dược hoa giống như vậy!” Jennifer trả lời lại như thê.
“Ò, như vậy à.”
Cố Manh Manh lúc này đã hiểu ra.
Jennifer nhìn lấy cô: “Cô chính là bạn gái của cậu Lục đúng không?”
TAbHt, Cố Manh Manh đang hơi lưỡng lự.
Jennifer thấy như vậy, lập tức thay đổi đề tài khác: “Tôi là một người dẫn Chương trình!”
“Vậy hả?”
Cố Manh Manh cảm thấy kinh ngạc hỏi: “Cô là ngôi sao điện ảnh hả?”
Jennifer lắc đầu.
Cô ấy trước hết suy nghĩ một chút rồi sau đó mới mở miệng nói: “Tôi chính là cái người mà mọi người nhắc đến ở trên T8, Cố Manh Manh: “…”
Jennifer hình như cảm thấy cái chữ này rất hay và biểu tình cũng khá kiêu ngạo.
Cô tiếp tục nói: “Cô thì sao? Cô đang làm nghề gì?”
Cố Manh Manh trả lời: “À, tôi vẫn còn đi học.”
Jennifer cảm thấy thật ngạc nhiên: “Học sinh?”
“Đúng vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Jennifer cau mày, như là đang nghỉ ngờ gì đó, hoặc là như đang tự hỏi cái gì đó.
Lúc này, cái điện thoại ở trên bàn reo lên.
Cố Manh Manh nhanh chóng cầm lấy cái điện thoại lên, vừa thấy cái tên Thẩm Sơ Tuyết trên màn hình thì lập tực đứng lên mà không hề nghĩ ngợi gì đi bắt máy ngay.
“Alo?”
Cô lên tiếng.
Trong điện thoại, giọng nói của Thầm Sơ Tuyết tràn đầy sự kích động: “Manh Manh, tớ thử vai thành công rồi! Tớ thử vai thành công rồi!”
TẠI Cố Manh Manh hét lên một tiếng chói tai.
Cố Manh Manh méo miệng: “Nếu không thì tụi mình hẹn ngày khác đi?”
“Chỉ có thể như vậy…”
Thẩm Sơ Tuyết nói.
Cố Manh Manh cảm thấy rất áy náy: “Thực sự là xin lỗi ấy, Sơ Tuyết, nếu biết trước hôm nay có tin tốt từ cậu như vậy thì có đánh chết tớ cũng sẽ không có đi theo Lục Tư Thần ra chỗ này đâu, tớ nói cho cậu nghe, chỗ này cái gì cũng chơi rất vui nhưng tớ thì rất nhanh sẽ nhàm chám đến chết!”
Thảm Sơ Tuyết an ủi cô: