Ở phòng khách dưới lầu, Lục Tư Thần đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, trên bàn trà có đặt một ly trà nhưng mà nó sớm đã nguội đi rồi.
Cố Manh Manh dìu lấy thang gác, cẩn thận từng bước từng bước đi xuống dưới, cô cúi thấp đầu, hai hốc mắt trở nên hồng, vừa nhìn là thầy được là đang khóc thầm.
Người quản gia và người hầu đều trốn ở trong phòng bếp, tựa hồ là biết được sắp phát sinh chuyện lớn rồi nên ai cũng không dám đi tới gần họng súng cả.
Sắc mặt của Cố Manh Manh thật sự tái nhợt, nhất là cơ thể, cô cảm thấy rất rất là khó chịu.
Tuy nhiên, cô vẫn kiên trì bước xuống, cắn răng và run rẩy đứng ở trước mặt của Lục Tư Thần.
Trong căn phòng khách sáng sủa, Lục Tư Thần mặc quần lót trong màu đen cùng với quần dài, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt sâu thầm kia nhìn như một màn trời đen tĩnh mịch.
Từ lúc mà Cố Manh Manh đi vào trong phòng, anh liền nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lợi hại như mắt diều hâu.
Cố Manh Manh không dám lên tiếng, thân hình nhỏ nhắn trông như một tờ giấy mỏng, không còn sự nhanh nhẹn, hoạt bát như ngày xưa, càng là giống như những hạt bụi nằm trên mái hiên.
Cô biết, bản thân cô đã phạm lỗi rồi.
Cô xứng đáng để bị coi rẻ.
“Không có cái gì đề giải thích à?”
Lúc này, Lục Tư Thần đã mở miệng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng cứ như là nước ở trong hồ vào mùa đông vậy.
Cố Manh Manh cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cô còn nhớ rõ, sau ngày hôm qua, anh còn đi hỏi cô là có muốn đi ra ngoài thành phó để đi hóng gió không?
Chỉ là, công sức nguyên một ngày lại đi vào dĩ vãng.
Cô nghẹn lời mà đứng dậy, những giọt nước mắt, lách tách lách tách từ từ rơi xuống từ trên má.
“Tôi, tôi không biết…”
Cô lắc đầu, trông rất đáng thương mà khóc lên.
“Không biết?”
Anh cười lạnh: “Cố Manh Manh, cô mới bao nhiêu tuổi đầu thôi, cư nhiên lại dám làm ra loại chuyện như vậy!”
“Không có, tôi không có…”
Cố Manh Manh lắc đầu, cô rất đáng thương ngẳng đầu lên, nhìn người đàn ông qua giọt nước mắt mờ mịt, vội vàng giải thích: “Tôi thực sự không biết chuyện gì xảy ra cả, tôi thực sự không biết gì cả, Lục Tư Thần, anh không cần tức giận đâu, tối hôm qua là lỗi của tôi, tôi van anh, anh đừng có tức giận… Tôi, tôi thật sự… hu hu hu…”
Cô khóc không thành tiếng, nước mắt rơi đầy mặt trông rất ướt át.
Lục Tư Thần nhăn mi lại.
Anh trầm mặc một hồi, rồi nói với giọng hòa hoãn lại: “Đừng khóc nữa.”
Cố Manh Manh liên tục lắc đầu, nước mặt cứ như là suối vậy cứ chảy xuống.
Đến cuối cùng, Lục Tư Thần cũng không giữ nỏi bình tĩnh nữa.
“Cố Manh Manh, cô nín đi cho tôi!”
Anh bỗng nhiên dùng giọng điệu cường ngạnh để mệnh lệnh cô.
Cố Manh Manh giờ phút này bị dọa cho sợ, liền khóc cũng không dám khóc nữa.
Nhưng mà, bộ dạng hiện tại