Khi An Hạo Nhiên đã rời đi, Cố Manh Manh một lần nữa quay trở lại phòng bệnh.
Lúc này, Thắm Sơ Tuyết đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, Cố Manh Manh liền gọi cô nhưng cũng chẳng thấy phản ứng gì.
“Sơ Tuyết? Sơ Tuyết?”
Cố Manh Manh đi về phía trước, đưa tay ra quơ quơ trước mắt cô.
Thẩm Sơ Tuyết hồi lại hồn vía, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Manh Manh.
“Manh Manh…”
Cô ấy mở miệng, khóe mắt đo đỏ.
Cố Manh Manh nhanh chóng cúi người xuống ôm lấy Sơ Tuyết, có phần vụng về vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Sơ Tuyết, cậu đừng sợ nha, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, tớ đều sẽ bên cạnh cậu.”
“Tớ thực sự không nghĩ đến bản thân sẽ mang thai…”
Thẩm Sơ Tuyết cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Giọng cô nghẹn ngào, dáng vẻ trông vô cùng đau khổ.
“Sau cái đêm hôm đó, thực sự tớ có mua thuốc để uống, nhưng mà, sau khi uống thuốc không được lâu thì tớ nôn ra, lúc đó cũng chẳng để ý, tớ thật sự không nghĩ tới bản thân sẽ mang thai đứa con của người đó.”
“Con người cặn bã!”
Cố Manh Manh tức giận đến nghiền răng nghiền lợi.
Cô ấy thoát đưa cánh tay ôm ấy Thảm Sơ Tuyết, nói: “Sơ Tuyết, cậu nói thật với tớ, rốt cuộc cậu có nhớ được dáng vẻ của người đó như thế nào không?”
Thảm Sơ Tuyết ngây người nhìn cô, há hốc miệng: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Cố Manh Manh giương nắm tay: “Tìm tên cặn bã đó, bắt hắn chịu trách nhiệm với cậu!”
“Không được!”
Thẩm Sơ Tuyết dứt khoát từ chối.
Cố Manh Manh rất khó hiểu nhìn cô: “Tại sao lúc nào cậu cũng bao che cho tên cặn bã đó? Sơ Tuyết, cậu nhìn xem bộ dạng của cậu bây giờ, nếu không phải là tên rác rưởi đó, cậu căn bản sẽ không phải trải qua chuyện này, cậu có biết lúc cậu ngất xïu ở siêu thị đã nguy hiểm như thế nào không?”
Thẩm Sơ Tuyết không ngắng nỗi đầu bối rối.
Cô ấy cắn môi, chằm chậm nói: “Manh Manh, tớ biết là vì cậu tốt với tớ.
Nhưng cậu biết rồi đó, tớ đã nhận tiền của người đàn ông đó, tớ cũng bằng lòng để chuyện này thối rửa ở trong bụng.
Lại còn, tớ căn bản không nhớ ra dáng vóc của người đó như thế nào, lúc đó trong xe rất tối mà tớ còn đang trong trạng: thái hoang mang cực độ bị hắn… Tớ lúc đó có bỏ chạy cũng không kịp thì còn thời gian đâu mà để ý dáng vóc của tên đó ra sao?”
Cố Manh Manh rất ủ rũ.
“Chẳng nhẽ thật sự chẳng còn cách nào hết sao?”
Cô rầu rĩ nói.
Thẩm Sơ Tuyết nhìn cô, nở cụ cười yếu ớt: “Cậu đó, thật là hoàng đế chưa lo thái giám đã lo, tớ cũng thấy không có gì đâu, cậu ngược lại, còn lo lắng hơn cả tớ!”
“Là tớ lo cho cậu!”
Cố Manh Manh nói.
Thảm Sơ Tuyết nắm lấy