Cũng không quản Lâm Túc nữa, Diệp Đồng đi vào phòng tiếp khách ngồi xuống sofa, lấy điện thoại từ túi ra, mở weibo kéo tới bảng xếp hạng hotsearch.Đừng nhìn khi nãy mới xử Trần Thư Như khiến cho cả thể xác và tinh thần sảng khoái cũng hả lòng hả dạ, Trần Thư Như lòng dạ thâm sâu, lén lút tác quái không phải thứ hiền lành gì, bây giờ thù mới hận cũ, rất có khả năng dưới cơn nóng giận quay đầu đem quan hệ của hai người đến mấy trang giải trí bát quái tung tin.Lâm Túc rót hai ly trà sữa quay lại, ngước mắt thấy trên điện thoại Diệp Đồng là trang hotsearch weibo, thuận miệng hỏi:"Đứng hạng mấy rồi?""25." Diệp Đồng trả lời: "Hôm qua còn hạng 20, nhiệt ngày càng giảm."Lâm Túc lắc đầu: "Giảm thì giảm." Cô không lưu tâm, đưa ly trà sữa cho Diệp Đồng: "Người ta đều cho là lăng xê, sớm muộn gì cũng rớt đến thấp nhất chẳng ai quan tâm." Nhìn thấy Diệp Đồng nhận lấy, cô dặn dò: "Cẩn thận nóng."Diệp Đồng đặt ly trà sữa xuống:"Thật sự muốn không có người quan tâm thì quá tốt, chỉ sợ hoa đào của chị không có ý định cho chúng ta sống tốt.""Em yên tâm, cô ta dám tung tin quan hệ của chúng ta với truyền thông, thì trước hết chị sẽ không để cô ta sống tốt." Trong mắt Lâm Túc lóe lên lãnh ý, ngồi sát Diệp Đồng, giơ tay lên ôm Diệp Đồng ngồi lên đùi mình.Lâm Túc rất thích tư thế này, Diệp Đồng cũng thuận thế giơ tay ôm cổ Lâm Túc, dùng giọng trần thuật nói:"Chị nhanh như vậy đã tra được hotsearch weibo là cô ta làm."Lâm Túc gật đầu, nhíu mày:"Có phải Trần Thư Như vừa nói với em?""Ừm, cô ta nói cô ta làm, còn bảo em rời khỏi chị, không thì cô ta sẽ cho quan hệ của chúng ta ra ánh sáng, cho chị thân bại danh liệt, em chỉ có hai con đường, hoặc rời khỏi chị, hoặc sẽ cho ra ánh sáng."Lời này vừa nói ra, Diệp Đồng dựa vào đầu vai Lâm Túc lướt weibo, chợt rùng mình, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ quanh người trong nháy mắt rớt thẳng xuống, một làn hơi lạnh lẽo lan tràn, cô vừa nhìn quả nhiên mặt Lâm Túc băng sương bức người.Hai con đường này quả thật không tốt để đi, cái nào cũng gồ ghề.Tắt điện thoại ném lên sofa, hai tay Diệp Đồng bưng mặt Lâm Túc, chủ động hôn tới, hôn rồi lại hôn:"Giận?"Sao không giận chứ, Lâm Túc biết hai người trải qua nhiều chuyện, Diệp Đồng sẽ không dễ dàng buông bỏ cô, nhưng cô gái mà cô đặt ở đầu quả tim để yêu thương bị người khác uy hiếp lại nhận lấy ấm ức quá lớn, từ trước đến nay đều lý trí nhưng bây giờ cô gần như không khống chế được chính mình nữa.Hơi thở Lâm Túc có chút hỗn loạn, cô ôm chặt eo Diệp Đồng:"Không được rời khỏi chị."Giọng bá đạo không cho người ta từ chối, ánh mắt đôi bên nhìn thẳng vào đối phương, Lâm Túc ôm rất chặt, rất sợ cô chạy đi, Diệp Đồng lại từ trong đôi mắt sâu thẳm đó nhìn thấy được vẻ hoảng hốt, từ trước đến nay người phụ nữ này không thiếu tự tin, đối mặt với mọi chuyện không biết sợ, phá bỏ các loại cửa ải khó khăn lắm mới một lần nữa bắt đầu, không chỉ cô sợ giẫm lên vết xe đổ, hóa ra Lâm Túc cũng sợ.Diệp Đồng cảm thấy cảm xúc Lâm Túc có chút bất ổn, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ về lưng Lâm Túc:"Em sẽ không rời khỏi chị, em sẽ luôn bên chị, người khác nói gì phớt lờ thì đươc rồi."Diệp Đồng hết lần này tới lần khác vỗ về Lâm Túc, lúc sau cổ khí lạnh kia mới dần dần rút đi.Nhưng còn có một việc chưa nói ra, hôm nay phải nói cho Lâm Túc biết, Diệp Đồng vừa vỗ về Lâm Túc vừa nghĩ làm thế nào uyển chuyển hạ thấp tổn thương nhất, dù sao cũng đã qua, nghĩ tới nghĩ lui không bằng dùng hành động trực tiếp hơn."Em còn có chuyện chưa nói với chị, chị có quyền được biết sự thật, liên quan đến Trần Thư Như cũng liên quan đến chuyện chúng ta năm ấy.""Lâm Túc, chị muốn biết không?" Diệp Đồng vỗ vỗ lưng Lâm Túc.Liên quan đến Trần Thư Như, hơn phân nửa không phải chuyện tốt, trực giác của Lâm Túc không muốn biết nhưng cô vẫn mở miệng hỏi:"Chuyện tốt hay chuyện xấu?"Diệp Đồng:"Chuyện xấu."Lâm Túc ôm chặt Diệp Đồng, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:"Em nói đi."Lại chuyện xấu, xấu như khi đó Diệp Đồng rời nhà trốn đi, xấu như khi hai người xa nhau, cũng xấu như cảm giác vô lực của những năm nay chỉ có thể đứng ở phía sau yên lặng quan tâm mà không thể ôm người kia vào trong lòng.Hai người lặng lẽ ôm nhau, cho Lâm Túc thời gian chuẩn bị tâm lý giảm xóc, lúc này Diệp Đồng mới từng chữ nói ra:"Lâm Túc, năm ấy chúng ta bên nhau, bất kể ở công ty hay ở nhà dù chúng ta vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, chưa có ai phát hiện, nhưng chẳng biết vì sao bị Trần Thư Như biết được, Trần Thư Như viết thư nặc danh cho ba chị...!Ba chị không đồng ý cho chúng ta bên nhau...!sau đó chúng ta xảy ra những chuyện kia."Cô há miệng, lại mím môi, trong một lúc cũng không biết tiếp lời thế nào, Diệp Đồng biết Lâm Túc vừa nghe đã hiểu rõ.Là người đàn bà Trần Thư Như vì bản thân âm thầm cố ý đâm một dao, đâm đến cuộc sống của hai người mấy năm nay máu tươi nhễ nhại.Cho nên, nguyên nhân đau khổ trước đây của hai người bắt đầu từ phần thư nặc danh của Trần Thư Như, làm cho hai người chịu biết bao chua xót đắng cay, đôi bên tách ra tới lui cũng mất nhiều năm.Về những điều đã qua, tự mình trải nghiệm, Diệp Đồng nói không nên lời, trong lòng cô hận Trần Thư Như phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của cô và Lâm Túc, chỉ là vết sẹo lần thứ hai vạch ra rất tàn nhẫn, lại không thể không nói vì chỉ nói ra mới có thể giảm thiểu tự trách áy náy của Lâm Túc.Giống như quay lại ngày Lâm Túc biến mất, Diệp Đồng biết tâm trạng Lâm Túc không tốt chỉ lẳng lặng ôm Lâm Túc không nói lời nào.Biết được quá bất ngờ, năng lực chịu đựng của Lâm Túc rất mạnh cũng không thể chịu đựng nổi, lý trí gần như không khống chế được, nhưng lại không nói ra nào, hai tay siết chặt cổ áo sơ mi Diệp Đồng, do dùng sức quá mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, áo sơ mi cũng bị vo thành một cục, trán Lâm Túc đang đặt ở cổ và vai Diệp Đồng, nhắm mắt mím môi, khóe mắt căng chặt chậm rãi hiện ra vết đỏ đậm.Im lặng một hồi lâu, Lâm Túc giơ tay lên nhẹ nhàng xoa gáy Diệp Đồng, trán chạm trán Diệp Đồng:"Những điều này đều là Trần Thư Như nói cho em biết?"Diệp Đồng nghe giọng Lâm Túc rất bình tĩnh lúc này mới thở dài một hơi, khẽ nói:"Là cô ta nói, cũng đã sớm nói.
Lần trước sở dĩ uống say là có liên quan đến chuyện này, em cho rằng chúng ta cũng không thể hòa hảo nên không có nói cho chị biết."Lâm Túc nhắm mắt lại sau đó mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng, khóe mắt rõ ràng lưu lại vết đỏ bán đứng bản thân, Diệp Đồng nhìn thấy, cô đau lòng xoa xoa khóe mắt người kia."Khóc?"Lâm Túc lắc đầu, một tay cầm tay Diệp Đồng, tay kia cầm điện thoại trên bàn trà lên, gọi đi:"Thu lưới.""Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Tiêu Tử Ngọc cười híp mắt nói: "Em sẽ một lưới bắt hết, một tên cũng không chừa toàn bộ diệt sạch."Dựa vào gần, hiển nhiên Diệp Đồng nghe thấy được hai người kia nói chuyện, nhìn thấy Lâm Túc cúp máy, cầm điện thoại của Lâm Túc đặt qua bàn trà:"Thành thật khai báo, chị giấu chiêu gì?"Diệp Đồng xoa xoa khóe mắt Lâm Túc, lại đau lòng sợ Lâm Túc thật sự rơi nước mắt, cũng may lau không được một giọt nước mắt nào.
Bất