Dùng trứng gà xoa mặt xong, trò chuyện sơ về cách nhìn nhận xưởng trang phục, Lâm Túc lặng lẽ chuyển đề tài về phía cá nhân, Diệp Đồng mỉm cười dăm ba câu thì phá lời Lâm Túc.Đến lúc ăn cơm, Lâm Túc cũng không còn cách nào khác là để Diệp Đồng rời đi.Nửa tiếng sau, thật sự trùng hai người chạm mặt nhau ở nhà ăn khách sạn, Diệp Đồng và Chung Linh Vận ngồi ở bàn phía trước vừa nói vừa cười, Lâm Túc ngồi ở bàn sau nhìn hai người sắc mặt trầm ngâm.Hiển nhiên, Diệp Đồng cũng phát hiện Lâm Túc ở cách đó không xa, cô và Lâm Túc ngồi đối diện nhau, chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Lâm Túc, nhưng Diệp Đồng không muốn sự chú ý bị quấy nhiễu, tận lực đem ánh mắt đặt trêи người Chung Linh Vận, nhân lúc nghỉ trưa rảnh rỗi, cùng Chung Linh Vận trao đổi về vật liệu hạng mục A hoặc nói chuyện phiếm, vì vật Lâm Túc ở đối diện bị cô ngó lơ.Tiêu Tử Ngọc bên cạnh Lâm Túc lặng lẽ chịu đựng biển giấm chua ngập tràn từ lão bản nhà mình, quả thật muốn dìm cô chết đuối, cô nháy mắt ra hiệu với Diệp tổng giám nhưng Diệp tổng giám không ngẩng đầu lên nhìn bá đạo tổng tài.Toàn bộ quá trình nghe hai người kia nói chuyện phiếm, không thể phủ nhận "tình địch" của bá đạo tổng tài thật sự rất mạnh, Chung Linh Vận nói năm câu thì hai câu đã thay đổi cách khen tổng giám, miệng lưỡi trơn tru khen ngợi, làm cho Diệp tổng giám như hoa nở.Tiêu Tử Ngọc nhìn Diệp Đồng bị Chung Linh Vận chọc cười, lại nhìn vẻ mặt lạnh như băng của lão bản, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho lão bản, lão bản nhà cô là lão cán bộ cấm ɖu͙ƈ, không có tế bào hài hước, điểm này thua kém tình địch quá xa.Bàn bên kia ánh nắng rực rỡ, bàn bên này mây đen giăng đầy, còn bơi trong biển giấm..."Lão bản, lần này tiêu đời rồi, chị nhìn xem tình địch của chị, da mặt còn dày hơn chị." Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng tiếp tục châm dầu vào lửa.Lâm Túc bị hai chữ "tình địch" kϊƈɦ thích, giữa chân mày nhíu lại, cô chớp chớp mắt, dùng ánh mắt lãnh đạm quét về phía Chung Linh Vận."Dày hơn tôi?"Tiêu Tử ngọc:"Mặt dày mày dạn."Những lời này không khống chế âm lượng, hai bàn cách nhau khá gần, bị Diệp Đồng nghe thấy, Lâm Túc nhìn thấy rốt cuộc thì Diệp Đồng cũng nhìn sang, khóe môi nãy giờ là đường thẳng lúc này cong lên, chưa tới hai giây Diệp Đồng đã dời tầm mắt, tiếp tục cùng Chung Linh Vận cười cười nói nói.Nhà ăn khách sạn lấy cơm Tây là chủ đạo, Lâm Túc bất ngờ không ăn uống gì, hầu như không thể ăn, lại không muốn rời đi, cô lẳng lặng lắng nghe bên kia truyền tới tiếng cười nói, chậm rãi đem miếng thịt bò bít tết cắt thành từng miếng rồi xếp thành một hàng, rồi lại đem từng miếng cắt nát, Tiêu Tử Ngọc nhìn lão bản của nhà mình đang điên cuồng cô nuốt nước miếng, cô sợ là dao của Lâm Túc sẽ dùng trêи người cô.Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng hỏi:"Lão bản, nếu thật sự không theo đuổi lại được tổng giám thì phải làm sao bây giờ?"Đó là kết quả xấu nhất, nhưng cuộc đời Lâm Túc chưa bao giờ chịu thua nên Lâm Túc hời hợt trả lời một câu:"Cô độc cả quãng đời còn lại."Tiêu Tử Ngọc nghẹn lời:"Em biết trong lòng chị chỉ có tổng giám nhưng cũng không chừa một chút đường lui...!Vậy quyết đánh đến cùng sao?""Không thử làm sao biết không được?"Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng thở dài:"Em sợ chị thật sự sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại."Dù sao, Lâm Túc cũng không còn trẻ, cô sẽ qua tuổi 35 ngay thôi.Tuy rằng không thể bi quan ủ rũ, nhưng tình thế trước mắt đối với Lâm Túc không quá khả quan, Diệp Đồng cũng không cho cô một chút cơ hội, bên người còn nhiều kẻ theo đuổi, chẳng may Diệp Đồng thật sự gặp được người thích hợp, sẽ sà vào lòng ngực người khác, theo tính cách Lâm Túc tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa, năm đó ra sức phản kháng, cô đã chịu đựng nhiều năm, đến giờ không có chút ý nghĩa.Xác xuất thành công để đoạt được bạn gái trước...!không khoa trương chút nào chính là âm tận lòng đất.*Quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)Đối mặt với bàn đối diện trò chuyện vui vẻ, Lâm Túc gác dao nĩa lại, sắc mặt như có điều suy nghĩ, cô nhìn nụ cười tươi trêи gương mặt Diệp Đồng, nụ cười của Diệp Đồng đối với người khác và đối với cô điều có nho nhỏ khác biết, với cô bao giờ cũng mang theo sự xa cách như có như không.Khi ánh mắt đặt trêи người Chung Linh Vận, Lâm Túc nhướng mày.Chưa được mấy phút, Lâm Túc nghe thấy Diệp Đồng muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, vị trí của nhà vệ sinh ở phía sau lưng Lâm Túc, bàn trước và sau chỉ có một lối đi.Cô nhìn Diệp Đồng đứng lên đi về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Đồng cũng chỉ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua không nói câu nào.Diệp Đồng vào nhà vệ sinh chẳng bao lâu lúc đang rửa tay thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang tới gần, cô vô thức quay đầu lại nhìn, gương mặt Lâm Túc ngay lập tức đập vào mắt.Nhìn thấy Lâm Túc đi tới, Diệp Đồng quay mặt lại, lên tiếng chào hỏi:"Lâm tổng.""Ừm." Lâm Túc khẽ đáp lại, đi tới bên cạnh Diệp Đồng, mở vòi nước rửa tay, nhìn người kia trong gương, nhẹ giọng như thể thuận miệng hỏi:"Hai người rất hợp nhau?"Diệp Đồng ban đầu sửng sốt, ngay sau đó không lạnh không nhạt mỉm cười:"Tạm được.""Thoạt nhìn rất hợp, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoại trừ công việc, em không nên xuất hiện cùng cô ta quá nhiều."Lâm Túc thật lòng lo lắng vì Diệp Đồng, nhưng lời này liên qua đến không gian riêng tư, trong lòng Diệp Đồng phiền chán, cô rút khăn giấy lau tay, bình tĩnh trả lời:"Thật ngại quá, tuy rằng cô nói rất có đạo lý nhưng đây là chuyện của tôi, không liên qua đến cô."Lâm Túc:"Em nên tin tưởng tôi, tôi lớn hơn em vài tuổi, người tôi cũng thấy nhiều rồi.""Lâm tổng lớn hơn tôi vài tuổi."Diệp Đồng xoay người, ánh mắt quét lên người Lâm Túc từ trêи xuống dưới vài lần, sau đó nhìn vào ánh mắt của Lâm Túc, cô chuyển đề tài: "Nhưng cô nói cũng đúng, thoạt nhìn rất hợp, nhưng tri diện bất tri tâm."Hàm ý chính là ép buộc cô, Lâm Túc cũng thuận theo: "Diệp Đồng, tôi cảm thấy hiểu lầm giữa chúng ta có thể tháo giải."Diệp Đồng gật đầu, hỏi ngược lại:"Không phải đã tháo giải rồi sao?"Lời này làm Lâm Túc nghẹn, biết là một chuyện, tháo mở khúc mắc là một chuyện khác, Lâm Túc thật sự sợ Diệp Đồng sẽ lấy 3 năm kia làm lá chắn, thật sự hết đường chối cãi."Tôi cho rằng đã tháo gỡ nhưng địch ý tồn tại trong em đối với tôi vẫn còn rất lớn, chí ít, chắc hẳn em hiểu rõ tâm ý của tôi." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng bình tĩnh dị thường, quả quyết thẳng thắn.Diệp Đồng cũng quyết đoán:"Tôi không chấp nhận."Đơn giản bốn chữ lại khiến Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, giật mình.Lại là câu nói có thể nhìn thấy được phía sau, vô luận giải thích hay là muốn nói