Là giọng Lâm Túc.Diệp Đồng xoay người ngước mắt nhìn, Lâm Túc cách cô khoảng 2 3 bước đứng yên nơi đó, khẽ cười, Lâm Túc mặc một bộ váy dài màu đen, cổ chữ V gợi cảm được thiết kế hiện đại, lộ ra chiếc cổ thon dài và đôi vai gầy bóng loáng, khắc họa đường cong của xương quai xanh duyên dáng, cùng với sự tự tin trang nhã bẩm sinh, khí chất quyền quý lạnh lùng xinh đẹp bộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn.Với sự xuất hiện của Lâm Túc, đủ loại ống kính lia tới cùng với tiếng bấm máy liên tục, thật ra thảm đỏ không thiếu các mỹ nữ xinh đẹp, kiểu nào cũng có nhưng so với Lâm Túc-cả người toát ra khí chất giỏi giang hàm xúc-không có cách nào đánh đồng, ngay cả Diệp Đồng cũng không thể rời mắt 30 giây, lý trí nói cho cô biết cáo già có gì tốt nhưng phụ nữ trưởng thành có mị lực, ai có thể nhịn được nhìn thêm vài lần."Em đang chờ bạn nhảy sao?" Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng chỉ nhìn cô không nói gì, vẻ mặt dửng dưng nên hỏi lại."Phải." Diệp Đồng lần này lên tiếng trả lời, cô dời ánh mắt ra phía bên ngoài, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng Chung Linh Vận, cô quay lại nhìn Lâm Túc, Lâm Túc giẫm trên giày cao gót tinh xảo bước mấy bước về phía Diệp Đồng, sóng vai với Diệp Đồng.Hành động này của Lâm Túc khiến cho sắc mặt Diệp Đồng phút chốc căng thẳng, nhịp tim tăng tốc, nhưng chung quy cô vẫn duy trì nụ cười khẽ, ung dung trấn định đối diện với đủ lại máy ảnh từ trong tay các ký giả truyền thông.Thảm đỏ cũng đủ rộng, chí ít có thể chứa 7 8 người, Lâm Túc đứng đâu không đứng nhất định phải đi đến đứng cạnh cô không chịu dời bước, thu hút lưu lượng người quá lớn dồn về nơi này."Lâm tổng cũng đang chờ bạn nhảy sao?" Diệp Đồng uyển chuyển hỏi.Lời bóng gió là sao còn chưa đi, không ngờ Lâm Túc gật đầu trả lời:"Thật trùng hợp, tôi cũng đang chờ bạn nhảy.""..."Diệp Đồng lần này nghẹn lời, oan gia ngõ hẹp chờ bạn nhảy cũng chờ cùng nhau.Nữ nhân như Lâm Túc có tiền có sắc căn bản không thiếu bạn nhảy, không cần ngoắc tay thì cũng có một đống nam nữ nhào tới, hơn nữa bạn nhảy này nhất định phải cực kỳ giỏi có thể làm cho tổng tài tập đoàn LT tự mình tới cửa tiếp đón."Lạnh không?" Lâm Túc cảm giác được gió lạnh ngoài cửa thổi vào, cô nhỏ giọng hỏi.Diệp Đồng trả lời:"Không đến nỗi."Giọng nhỏ nhẹ lại hơi khàn khàn, giọng mũi nghe cũng có chút không bình thường, nơi này có mở hệ thống sưởi, thật ra cũng không khác gì mùa hè, nhưng cửa mở gió thổi vào, Diệp Đồng cảm giác lạnh, cô cảm thấy chịu đựng một chút thì ổn, lại thấy Lâm Túc từ trước mặt đi ra phía sau, nhìn bên phải bên trái, giúp cô chặn gió thổi tới."Đừng để bị cảm." Lâm Túc nhìn vào mắt Diệp Đồng, cong khóe miệng khẽ cười."Cảm ơn." Diệp Đồng nhỏ giọng nói, cô nhìn thấy độ cong khóe môi Lâm Túc, lỗ tai không hiểu sao nóng lên.Hai người đứng ở vị trí gần cửa, khách thường lui tới.Rất nhiều người quen biết Lâm Túc đều hướng Lâm Túc chào hỏi trò chuyện, cứ như vậy hơn 10 phút, lúc này đã qua 7 giờ rưỡi, bạn nhảy của hai người vẫn không thấy bóng dáng.Lâm Túc lịch sự ứng phó với những vị khách nhiệt tình, nhưng không có rời khỏi Diệp Đồng nửa bước, vào lúc này trong lòng Diệp Đồng đang suy nghĩ: Chung linh Vận không giống như người cho người khác leo cây, nhất định gặp phải rắc rối hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tới không kịp.Diệp Đồng muốn ra phía sau xem tình hình lại lo lắng Chung Linh Vận tìm tới lại bỏ qua nhau.Ngay trong lúc xoắn xuýt khó xử, trợ lý của cô vội vàng đi về phía cô, Diệp Đồng còn cho rằng hậu trường xảy ra chuyện."Diệp tổng, Chung phó tổng nhờ em chuyển lời đến chị, lúc đến đây cô ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên bỏ thảm đỏ, bảo em chuyển lời xin lỗi đến chị." Lời của Lý Thiến với âm lượng rất nhỏ, nhưng Lâm Túc đứng gần tự nhiên cũng nghe thấy, khóe môi của cô khẽ cong lên, đôi con ngươi chuyển động nhìn ấn đường Diệp Đồng nhíu lại, dăm ba câu để khách đi vào.Trợ lý nói xong cũng nhanh chóng rời đi, Chung Linh Vận không ở đây, Diệp Đồng cũng tính không đi thảm đỏ, tuy rằng chịu trách nhiệm đón khách nhưng hơn hết công việc của cô là cùng nhân viên chịu trách nhiệm phía sau của buổi tiệc, trọng điểm là buổi biểu diễn thời trang, có đi thảm đỏ hay không cũng vậy."Diệp tổng giám, bạn nhảy của em hình như nhất thời có việc không tới." Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của Lâm Túc, Diệp Đồng bình tĩnh trả lời:"Bạn nhảy của Lâm tổng hình như cũng không tới."Kẻ tám lạng người nửa cân, cáo già đang chó chê mèo lắm lông, vậy mà cũng cười được."Không sao." khóe môi Lâm Túc cong lên, đi đến phía trước đối diện với Diệp Đồng, một bàn tay duỗi ra trước, động tác nhã nhặn:"Đến đây, để tôi làm bạn nhảy của em."Cảnh này lọt vào trong mắt phóng viên truyền thông, họ nhao nhao lên, mọi người đều mong chờ bạn nhảy của tổng giám tập đoàn XM là ai, càng muốn biết bạn nhảy thần bí của tổng tài tập đoàn LT rốt cuộc là thần thánh phương nào, họ chờ nửa tiếng kết quả chờ được tổng tài ăn cỏ gần hang?Nghe Lâm Túc nói, ấn đường Diệp Đồng khẽ giựt giựt, trước tầm mắt là gương mặt hoàn mỹ xinh đẹp, theo đó là bàn tay mảnh khảnh dừng trước mặt mình.Cô không được dao động."Chẳng phải cô có bạn nhảy rồi sao?"Lâm Túc cong khóe môi, cúi người nói khẽ bên tai Diệp Đồng:"Tôi giống em, bị người ta cho leo cây, cho nên chúng ta hợp lại làm một đôi, tôi nhảy cùng em."Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, một lần cho hai người leo cây? trong lòng Diệp Đồng rất nghi ngờ, Lâm Túc cũng không để Diệp Đồng có cơ hội từ chối, thoải mái ung dung ôm eo Diệp Đồng.Diệp Đồng quả thật không có cơ hội từ chối, chờ cô kịp phản ứng thì Lâm Túc đã dẫn cô đi trên thảm đỏ...Lâm Túc cao hơn Diệp Đồng, hai người thường xuyên đeo giày cao gót cũng không chênh lệch bao nhiêu cm cho nên Lâm Túc vẫn cao hơn Diệp Đồng hơn nửa cái đầu, Lâm Túc ôm eo Diệp Đồng, trên mặt trước sau vẫn là nụ cười khẽ, bởi vì trong trường hợp chính thức không thể làm xấu mặt, Diệp Đồng cũng suy nghĩ đến hình ảnh của Lâm Túc, không còn cách nào chỉ có thể cùng cáo già đi thảm đỏ.Hai người một tổng giám một tổng tài, hai người con gái xinh đẹp bức người đến cực hạn, một lạnh lùng một dịu dáng giống như trời sinh một cặp, một ánh nhìn một nụ cười nhất cử nhất động đều toát ra khí chất ưu nhã cùng sóng vai nhau đi thảm đỏ thật dài, vô hình chung hoàn toàn chiếm lấy ánh nhìn của mọi người, trong nháy mắt bùng nổ, các màn hình lớn