Trong khoảnh khắc đó Diệp Đồng mất đi năng lực nói chuyện, cô ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, nửa ngày một chữ cũng không nói thành lời.
Bởi vì nghĩ kỹ rồi cho nên tới sao? Nhưng trước sau bất quá chỉ vài phút, xem như lái xe cũng phải vài tiếng đồng hồ, trừ khi cô vừa rời khỏi Lâm gia không lâu, Lâm Túc lập tức đuổi theo.
Lâm Túc quả thật đuổi theo, ngay cuộc gọi đầu tiên bị Diệp Đồng từ chối, sau đó thấy bên kia tắt máy rốt cuộc ngồi không yên, cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhìn thấy Diệp Đồng, gấp rút muốn nhìn thấy Diệp Đồng cho nên lái xe chạy thẳng tới nơi này.
Bởi vì ngày trước tách ra cũng như vậy, Lâm Túc gọi rất nhiều cuộc điện thoại đều bị Diệp Đồng cúp máy, cuối cùng tắt máy không mở lại, dãy số đó trở thành số ảo, Lâm Túc không tin Diệp Đồng sẽ thật sự rời đi cho nên ở luôn ở nhà đợi nhiều ngày, rốt cuộc cũng không đợi được Diệp Đồng trở về, có dớp, Lâm Túc càng nghĩ tim đập càng nhanh, càng sợ hãi Diệp Đồng đi rồi không trở lại.
Trên đường lái xe, nghe được câu nói kia "Suy nghĩ kỹ phải giải thích thế nào rồi đến tìm tôi.
", trong nháy mắt băn khoăn đều bị đánh tan.
Bên nhau lâu ngày, Lâm Túc rõ ràng cảm giác được Diệp Đồng cố tình kháng cự cũng như duy trì cái gọi là khoảng cách an toàn với cô.
Có lẽ bản thân Diệp Đồng không phát hiện chính tiềm thức Diệp Đồng nhiều lần từ chối Lâm Túc giải thích, muốn nói rồi lại thôi.
Bây giờ cô muốn chính miệng mình giải thích, rốt cuộc nói ra lời kia, sao Lâm Túc lại không, Diệp Đồng đang chờ cô giải thích, chính cô cũng đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội thích hợp.
Lâm Túc từ xa đuổi tới chỉ vì muốn cho Diệp Đồng một lời giải thích, khi hai người thật sự mặt đối mặt thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, Diệp Đồng nhìn Lâm Túc đỏ mắt, thân mật ôm lấy cô, thời điểm đó cô đã hỏi không thành lời.
Gặp phải người phụ nữ như Lâm Túc, cô còn có thể làm sao, một ánh nhìn nhất kiến chung tình, tuổi trẻ yêu nhau liền không thể quên được.
Người phụ nữ bá đạo cũng quá cam chịu này, dùng phương thức của chính mình tới yêu cô đồng thời cũng tổn thương cô, cô dùng 3 năm để yêu cũng dùng 3 năm để hận để quên, trước sau đều không rõ ràng, muốn cắt đứt cũng không thể cắt đứt được.
Đôi mắt Lâm Túc đỏ âu, mắt Diệp Đồng cũng không biết khi nào lặng lẽ đỏ lên, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được yêu thương trong mắt đối phương, có lẽ vẫn còn tiếc nuối khoảng thời gian 3 năm bỏ lỡ nhau.
"Đồng Đồng.
" Bên tai truyền tới giọng Lâm Túc khẽ gọi tên cô, nhẹ nhàng chậm rãi dịu dàng, tâm trạng Diệp Đồng phức tạp, cô đẩy Lâm Túc đang vùi mặt vào cổ mình ra, giơ tay đánh lên lưng Lâm Túc, hít mũi cắn răng hỏi:"Chị nghĩ xong phải giải thích thế nào chưa?""Chị nghĩ kỹ rồi, em muốn biết điều gì chị đều nói cho em biết.
" Lâm Túc vẫn dùng đôi tay giữ chặt người kia trong vòng tay của mình.
Diệp Đồng nhìn vào mắt Lâm Túc, môi mấp máy, nhưng quá nhiều nghi vấn giống như gai nhọn đâm sâu khiến môi không thể mở thành lời.
Chuyện cô muốn biết quá nhiều, ban đầu cô vẫn cho rằng trước khi Lâm Túc nghĩ sẽ giải thích thế nào sẽ không tới tìm cô, cô cũng có thể thở phào, ai ngờ Lâm Túc bất ngờ tìm tới, còn cách cửa nhà cô không xa, không đúng lúc lắm.
Chỉ cần từ trong miệng Lâm Túc nhắc đến quá khứ đau khổ của hai người, đến sự thật bị giấu diếm, lại nghĩ tới những thứ đôi bên gánh chịu, Diệp Đồng cảm thấy bản thân nhất định chịu không được cảm xúc sẽ đổ vỡ.
Cho nên Diệp Đồng không hỏi gì, nhắm mắt rồi mở mắt, mở tay Lâm Túc đẩy qua một bên, kéo ra khoảng cách, ngồi ở cầu thang hai tay ôm đầu gối, tư thế thoạt nhìn có chút yếu ớt bất lực.
"Diệp Đồng! ""Quên đi.
" Diệp Đồng cắt lời, cô cúi đầu xoa ấn đường: "Nhân lúc em còn bình tĩnh chị đừng nói nữa, để sau này nói, mới vừa về nhà ăn tết, em không muốn khóc.
"Càng sợ bản thân sẽ ngay lập tức mềm lòng.
"Được, chị không nói.
" Lâm Túc thừa hiểu Diệp Đồng, nhìn thấy Diệp Đồng như vậy, cô mấp máy môi cũng không nói gì, bước tới vài bước ngồi xuống gần Diệp Đồng.
"Bây giờ em chỉ muốn hỏi chị một câu, năm đó vì sao không nói cho em biết?" Lâm Túc ngồi xuống, vừa định giơ tay ôm eo Diệp Đồng, đầu vai liền bất ngờ bị Diệp Đồng nhẹ nhàng đẩy ra.
Chuyện khác không hỏi, nhưng khi Diệp Đồng đem lời hỏi ra, bàn tay Lâm Túc vòng qua ôm eo Diệp Đồng, khẽ nói bên tai người kia:"Nếu năm đó chị nói cho