Sắc trời dần tối, ban đêm ngọn đèn thành phố ảm đạm, mà có người thân vẫn ở phòng làm việc, vẫn còn chăm chú bận rộn làm việc.Toàn tâm toàn ý tập trung, công việc lu bù nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến tối 8 giờ, điện thoại ở trêи mặt bàn vang lên, Diệp Đồng nhìn toàn bộ tài liệu gốc trong máy tính đang chuyển qua USB, lúc này mới cầm điện thoại mở tin nhắn.Kỷ Hoài Thu: Còn chưa tan tầm à?Kỷ Hoài Thu: Đã nói hẹn rồi mà!Kỷ Hoài Thu: Cậu trở trong phòng làm việc ấm áp dễ chịu bận rộn công việc, mà mình...!ở nơi băng tuyết ngập tràn chờ cậu.Kỷ Hoài Thu: Lại nửa tiếng trôi qua.Kỷ Hoài Thu: Cuồng công việc? Diệp Đồng!Kỷ Hoài Thu: Được rồi, mình cam chịu số phận...Diệp Đồng cong môi, buồn cười nhìn tin nhắn Kỷ Hoài Thu gởi tới.
Ban đầu định 6 giờ tan tầm, nhưng vì ngày mai phải chuyển đồ vào tập đoàn LT, phải đem tài liệu liên quan thu xếp ổn thỏa.Diệp Đồng: Đừng chờ mình.Diệp Đồng: Còn làm việc, đêm nay không hẹn được.Kỷ Hoài Thu: Đột nhiên mình phát hiện vì sao cậu độc thân nhiều năm không ai muốn rồi!Diệp Đồng: ...Kỷ Hoài Thu: Bởi vì cậu là ma quỷ.Diệp Đồng:...Sau khi qua loa trả lời Kỷ Hoài Thu, cuối cùng Kỷ Hoài Thu gởi một biểu tình u oán qua, cô biết Diệp Đồng bận rộn đến "mất hết tính người", mắng vài câu rồi cũng không quấy rầy nữa.Cái hạng mục này toàn bộ nhân viên đều đi hết, phòng làm việc tổng giám yên tĩnh, Diệp Đồng ngồi ngay ngắn tiếp tục xử lý văn kiện trong tay, ánh đèn trong trẻo chiếu xuống gò má trơn bóng trắng noãn của cô, làm cho linh vận* trêи gương mặt tăng thêm vài phần nhu hòa.*灵韵 linh vận: phong thái thần tiên.Thời gian dần dần trôi qua 11 giờ.Diệp Đồng tắt máy tính, từ trong tủ hồ sơ tìm ra những tài liệu quan trọng có liên quan đến hạng mục lần này, theo thói quen đặt nó trong cái rương nhỏ.Tất cả đã chuẩn bị xong, Diệp Đồng quét ánh mắt một vòng từng ngóc ngách của phòng làm việc, không cảm thấy có vấn đề gì lúc này mới giơ tay nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã qua 11 giờ rưỡi.Dù sao ngày mai cũng không cần dậy sớm đi làm, buổi chiều qua giám sát bộ phận khiên đồ, mang theo nhân viên bộ phận cùng đi tập đoàn LT thì tốt rồi.Tắt đèn phòng làm việc, Diệp Đồng vào thang máy ấn xuống số tầng hầm gởi xe, lúc này mới phát hiện hôm nay cô không có lái xe tới công ty...Bảo vệ trực đêm của cao ốc nhìn thấy cô, vội vàng nói:"Diệp tổng giám, mới tan tầm à, đã trễ thế này rồi đón xe không tiện đâu, về nhà cẩn thận nha!""Tôi biết rồi, cảm ơn." Diệp Đồng gật đầu, lễ phép cười cười với bảo vệ.Diệp Đồng điều tới tổng công ty không lâu, tuy là ngồi ở vị trí cao nhưng từ trước tới nay chưa từng bày ra kiểu cách nhà quan gì cả, bảo vệ ở cửa mỗi lần thấy cô đều vui vẻ chào hỏi, Diệp Đồng mỗi lần như vậy đều rất lễ phép mà đáp lại.
Bởi vậy thường xuyên qua lại mọi người đều biết công ty có một vị tổng giám vừa xinh đẹp vừa bình dị gần gũi.Qua 11 giờ, thời gian này ở khu vực trung tâm thành phố quả thực không tiện để đón xe, Diệp Đồng đi một đoạn cũng không thấy một chiếc taxi nào.Chỗ cô ở cách công ty khoảng nửa tiếng đi xe, tính như vậy, đi về nhà cũng hơn nửa đêm.Phía nam tháng 11 thời tiết ban ngày không lạnh nhưng buổi tối có chút lạnh lẽo.Diệp Đồng một thân một mình tiến bước, ngọn đèn bên đường kéo bóng cô dài ra trêи mặt đất.Diệp Đồng vừa đi vừa nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm taxi, bên người bỗng nhiên vang lên tiếng còi ô tô.
Cô lại càng hoảng sợ, dừng bước lại theo bản năng quay đầu nhìn lại, cửa xe dần hạ xuống lộ ra khuôn mặt quen thuộc.Lâm Túc nhìn cô, khẽ cười:"Diệp tổng giám, về nhà sao? Cho em quá giang một đoạn."Diệp Đồng còn chưa lấy lại tinh thần khi Lâm Túc xuất hiện, Lâm Túc đã xuống xe, mở cửa xe phía bên kia:"Em con gái buổi tối bắt xe không an toàn, nếu em tin tưởng tôi, tôi đưa em về nhà.
Đã trễ thế này sớm về nhà nghỉ ngơi."Nghe Lâm Túc nói vậy, lại thịnh tình mời, Diệp Đồng gật đầu đồng ý:"Làm phiền Lâm tổng.""Không cần khách sáo như vậy." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng ngồi vào chỗ kế ghế lái, nghiêng người muốn giúp Diệp Đồng thắt dây an toàn.Trước đây đã dưỡng thành thói quen, khó sửa.
Hành động của Lâm Túc làm cho Diệp Đồng có chút mất tự nhiên, không gian hẹp Lâm Túc hầu như muốn dán sát cô, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thoảng thoảng đặc biệt."Tôi tự mình làm được."Thừa dịp tay người kia còn chưa đưa qua, Diệp Đồng nhanh chóng tự mình thắt dây an toàn.Tay rơi vào khoảng không, Lâm Túc ngồi dậy, cũng chỉ cười khẽ: "Ngồi ổn rồi chứ.""Cảm ơn." Diệp Đồng mỉm cười gật đầu, giọng êm dịu lại hàm chứa xa cách làm cho Lâm Túc nhìn cô nhiều lần.Lâm Túc đóng cửa xe, vòng qua đầu xe quay lại chỗ ghế lái, cô thắt dây an toàn, không nói gì, lại nghe thấy Diệp Đồng ở bên cạnh khẽ cười nói:"Thật trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp được Lâm Tổng.""Ừm." Lâm Túc trả lời, "Tôi vừa xã giao về, thấy em một mình bên ven đường, cho nên hỏi xem em có cần hỗ trợ không."Như vậy cũng có thể gặp được? Oan gia ngõ hẹp? Trong phút chốc, Diệp Đồng cảm thấy duyên phận của cô và Lâm Túc thực sự một lời khó nói hết...Lâm Túc quay đầu nhìn về phía Diệp Đồng, không biết trong lòng người kia đang nghĩ gì mà bộ dạng thất thần như thế.
Lâm Túc khẽ gõ tay lái nhắc nhở:"Diệp tổng giám, em có muốn theo tôi về nhà không?""...""Em nói địa chỉ nhà nha."Diệp Đồng duy trì nụ cười:"Đại lộ Phồn Hoa tiểu khu Kim Bích, cảm ơn."Xe khởi động chạy đi, khóe môi Túc vẽ nên đường cong thành nụ cười:"Em không nói lời nào, tôi còn tưởng rằng em thật sự muốn theo tôi về nhà.""...""Bất qua nếu như em thật sự muốn theo tôi về nhà, kỳ thực tôi không ngại.""..."Được lắm, cáo già.Mặc dù biết Lâm Túc đang hỏi địa chỉ nhà nhưng nghe người kia cười nhạo như vậy, Diệp Đồng nhìn chằm chằm khe hở của tấm thảm ở dưới chân, cô muốn chui vào.Lâm Túc không nghe thấy Diệp Đồng hé miệng, quay đầu nhìn, thấy người bên cạnh cúi thấp đầu che giấu biểu tình trêи mặt, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn phía tai Diệp Đồng, một màu đỏ nổi lên có thể nhìn thấy.Diệp Đồng đương nhiên sẽ không theo cô về nhà, chỉ là da mặt mỏng không chịu nổi ngôn ngữ