Rèm cửa sổ sát đất treo hai bên, ánh mặt trời tươi đẹp nghiêng qua tiến vào phủ đầy sàn nhà, hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ say, mẹ Diệp vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng đó, bà đứng ở cửa sững sờ một lúc...Con gái tính tình mềm mỏng, lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn bên cạnh đều có rất nhiều bạn bè quây quanh, bạn tuy nhiều nhưng chân chính dẫn về thì không có mấy người, càng không cần phải nói tới chuyện ngủ chung một giường.Mẹ Diệp nhìn thấy chăn trên người hai người bởi vì tư thế ôm nhau mà đẩy xuống vai, cho nên bà bước tới đứng ở đầu giường cúi người kéo chăn đắp kín cho cả hai, lúc này mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.Mùa đông ấm áp dễ chịu làm ổ trong chăn càng khiến người ta chịu không được mà mơ màng chìm vào giấc ngủ say, Lâm Túc thể hàn trừ tay khá lạnh ra thì cả người rất ấm áp, hai người ngủ lâu làm cho nhiệt độ lên cao, hơn nữa trong phòng mở điều hòa, Diệp Đồng bắt đầu ngủ không yên ổn, cô ở trong lòng Lâm Túc nhích tới nhích lui, da thịt trơn bóng dần dần rịn một tầng mồ hôi mỏng.Diệp Đồng mơ màng muốn xoay người, không ngờ bị Lâm Túc cảm giác được, bàn tay ôm chặt eo không cho chuyển động.Động tác này vô tình dẫn tới điều gì? tóc mai bên tai bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn, Diệp Đồng nhăn mày, đẩy Lâm Túc ra, bất mãn lầm bầm:"Nói chị bao nhiêu lần rồi...!ngủ thì ngủ đàng hoàng đừng có đè tóc em..."Lâm Túc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng bị Diệp Đồng đẩy ra ngoài nên nửa tỉnh nửa mê, có lẽ cho rằng giống như trước đây khi không cẩn thận đè lên tóc Diệp Đồng theo thói quen cô sẽ ngưỡng ra phía sau, giơ tay xoa xoa tóc mai cho Diệp Đồng.Những ngón tay lành lạnh xuyên vào tóc, năm ngón tay thon dài cử động nhẹ nhàng, cùng với hơi thở quen thuộc, xuôi theo tóc của cô ra sau cổ, ngón tay quấn lấy tóc nắm vào lòng bàn tay nhẹ nhàng.
Sự thoải mái của Lâm Túc mang đến giống như dòng nước ấm xẹt qua tim, sự bất mãn của Diệp Đồng rất nhanh bị Lâm Túc hòa tan, đôi mắt híp lại, ý thức lại rơi vào nửa tỉnh nửa mê.Không ai quấy rầy, ngủ cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối, bởi vì giữa trưa không có ăn cơm, lúc này Diệp Đồng bị chiếc bụng đói đánh thức.Ánh sáng trong nhà lúc này cũng xem như sáng, Lâm Túc vẫn chưa tỉnh ngủ, Diệp Đồng vừa mở mắt, gương mặt xinh đẹp mỹ lệ bỗng chốc đập vào mắt đồng thời một luồng khí lạnh lẽo làm cho người cô run lên.Ý thức thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên của Diệp Đồng là nóng, nhiệt độ mấy tiếng hai người tỏa ra hoàn toàn ủ trong chăn.Trán và chóp mũi Lâm Túc đã rịn một lớp mồ hôi mỏng nhưng vẫn ôm chặt cô không buông tay, Lâm Túc lúc ngủ đã rút đi vẻ lãnh đạm thường ngày, trong trẻo dịu dàng như nước, không trang điểm nhưng rất tự nhiên đặc biệt là đôi môi kia, độ cong như có như không.
Diệp Đồng nhìn, đem những biểu lộ tư thái của Lâm Túc không hề thể hiện trước mặt người khác đặt vào trong mắt, cô ổn định hơi thở, ở trong lòng Lâm Túc xoay người, lấy cánh tay đặt sau cổ mình ra.Rời khỏi lòng ngực Lâm Túc, Diệp Đồng ngồi dậy, giơ tay mở ngọn đèn nhỏ, chờ Lâm Túc thức dậy sẽ không đến nổi chìm trong bóng tối.Cô ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc rối hơi lộn xộn, dư quang quét qua điện thoại bên gối, cầm lên xem thời gian, từ giữa trưa 12 giờ về nhà đến bây giờ là hơn 5 giờ chiều, xem ra đã ngủ hơn 5 tiếng đồng hồ...Bởi vì công việc bận rộn, Diệp Đồng làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thường xuyên thức đêm làm việc cho nên giữa trưa có thói quen nghỉ ngơi nhưng xem như không làm việc cũng rất ít khi lười biếng như thế này.Diệp Đồng rời giường bước xuống đất, động tác thật sự nhẹ nhàng, Lâm Túc nằm nghiêng đã nhận ra, cô sờ không được người bên cạnh, ngửi chiếc chăn có mùi hương quen thuộc sau đó kéo nó ôm vào lòng, hành động của Lâm Túc rơi vào tầm mắt của Diệp Đồng, cô hơi chau mày, đứng ở mép giường nhìn, cắn môi, nơi mềm mại nhất của con tim giống như bị siết lại.Sau hơn một tiếng đồng hồ Diệp Đồng thoải mái khoan khoái từ phòng tắm bước ra, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, khi Diệp Đồng từ phòng ngủ đi ra liếc mắt nhìn phòng bên cạnh, nhìn thấy cửa phòng kế bên không có đóng, cô cho rằng Lâm Túc vẫn còn đang ngủ, cô xoay người đi xuống lầu.Mới vừa xuống lầu 2, cô loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Diệp Đồng vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy, quả nhiên nhìn thấy Lâm Túc ngồi ở sofa phòng khách ung dung cùng ba mình nói chuyện."Ba." Diệp Đồng vừa đi tới vừa lên tiếng, Lâm Túc ngước mắt nhìn Diệp Đồng đi qua, khóe môi cong lên, Diệp Đồng do dự, cô gật đầu với Lâm Túc rồi mỉm cười nói:"Lâm tiểu thư."Ba Diệp thấy con gái tới, ông đứng lên nhường chỗ, cười nói:"Ba với Lâm tiểu thư vừa nói con đi đâu thì con liền xuất hiện, vậy hai đứa nói chuyện đi, ba vào bếp phụ mẹ con nấu cơm.""Ba vất vả rồi." Diệp Đồng nhìn ba mình rời khỏi phòng khách, lúc này mới đi tới ngồi ở sofa đối diện Lâm Túc, rót ly trà uống, hỏi:"Sao rồi, chị có đau đầu không?"Lâm Túc lắc đầu cười nói:"Họ hàng nhà em thật nhiệt tình hiếu khách." Cô ngừng lại sau đó nói tiếp: "Ba mẹ em cũng rất tốt.""Sớm đã nói với chị, họ hàng nhà em rất nhiều mà chị còn không tin." Diệp Đồng nhìn Lâm Túc đã khôi phục hình tượng điềm đạm nghiêm túc, không còn say rượu ấu trĩ phát giận, cô bưng tách trà uống một ngụm: "Sáng mai chị về thành phố S đúng không?"Lâm Túc trầm ngâm, hỏi ngược lại:"Em hi vọng chị đi sao?"Diệp Đồng cười cười:"Lâm tiểu thư không phải là muốn ăn vạ nhà người ta chứ?"Lại đá bóng qua, vấn đề này chưa trả lời được, sắp ăn tết rồi Lâm Túc nhất định phải về nhà đoàn viên, theo tính tình lãnh đạm của Lâm Túc, ngoại trừ cháu gái nhỏ trong nhà, Lâm Túc nguyện ý bận rộn công việc cũng sẽ không đi thăm họ hàng gì đó."Mùng 1 đến nhà Tử Ngọc chúc tết." Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, "Có thể đến tìm em không?""Chị cũng đi chúc tết?" Diệp Đồng khá hứng thú với câu nói kia, cô cũng biết Lâm Túc cam chịu sáng mai trở về."Đương nhiên." Ánh mắt Diệp Đồng dừng ở trên gương mặt Lâm Túc, không hề có