Tới thật đúng lúc, giống như canh thời gian, Diệp Đồng đang chuẩn bị bắt đầu quét dọn thì lao động miễn phí liền tới cửa, nếu Lâm Túc cũng đã tới cửa thì dọn dẹp hai người vẫn nhanh hơn một người! Phòng ngủ chính, Diệp Đồng đứng ở cạnh giường khoanh tay nhìn Lâm Túc ung dung cởi áo khoác ngoài thay một bộ đồ ở nhà trong phòng không được sạch lắm, chỉ là một bộ đồ ở nhà bình thường mặc lên người Lâm Túc lại có thể toát ra khí thế khác người.
"Chị thật sự muốn giúp em làm việc nhà?" Diệp Đồng thừa hiểu Lâm Túc, lặp lại lần thứ năm nghi ngờ Chị thật sự được sao? cô do dự Nếu không quên đi.
"Em đừng xem thường chị trước kia lần nào em không kéo chị làm việc nhà, lao động miễn phí em còn kén cá chọn canh.
" Lâm Túc lẳng lặng đứng trước gương thắt đai bên hông váy.
Diệp Đồng im lặng không nói nữa, lần nào làm việc nhà không làm bể cái này thì làm ngã đổ cái kia, căn bản là phá hư, mỗi lần phá hư cũng muốn cùng cô cùng làm việc nhà, Lâm Túc nói năng hùng hồn lý lẽ hay lắm, Lâm Túc thích cùng người yêu cùng nhau làm việc nhà, đó mới chính là cuộc sống.
Hai người bên nhau hai năm Lâm Túc học lâu như vậy, cho đến khi cô rời đi tay chân vẫn vụng về, khó tránh khỏi rớt đồ ngã bể.
"Là chị chủ động dâng tới cửa, em không có kén cá chọn canh.
" Diệp Đồng nhìn Lâm Túc cúi đầu sửa lại góc áo, trả lời.
Trong gương toàn thân sáng bóng, Lâm Túc nhìn Diệp Đồng lặng lẽ cong khóe môi nhưng nhanh chóng biến mất, cô quay đầu lại nói với Diệp Đồng:"Giúp em làm việc có được khen thưởng gì không?"Diệp Đồng suy tư: "Chị muốn ăn gì! " Sau đó bổ sung mấy chữ: "Em mời chị.
""Chị vẫn chưa nghĩ ra, không vội, chị vừa làm vừa nghĩ.
"Đã rất lâu không cùng Diệp Đồng làm việc nhà với nhau, nét mặt Lâm Túc tỏa sáng, nóng lòng muốn thử.
Mà trong lòng Diệp Đồng đã sớm chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc người kia trong cuộc sống không được như ý chỗ nào, cô tính toán trong nhà không nhiều chai lọ bình không sống nổi qua đêm nay! "Được rồi, chuẩn bị xong.
" Lâm Túc xoay người ra dấu: "Đi thôi, lao động miễn phí giúp em quét dọn.
"Ra tới phòng chính, Lâm Túc nhìn trước nhìn sau nhìn khắp xung quanh, nhăn mày khó xử, có vẻ không biết bắt đầu từ đâu! cô nghiêng đầu hỏi Diệp Đồng:"Chúng ta bắt đầu từ đâu?""Chị giúp em quét tước đi.
" Diệp Đồng đi đến góc bên cạnh lấy chổi, giao cho Lâm Túc nhiệm vụ đơn giản nhất, Lâm Túc giống Kỷ Hoài Thu sống trong nhung lụa năm ngón tay chưa từng làm việc nhà, Kỷ Hoài Thu giúp làm việc nhà cô cũng chỉ cho quét nhà lau nhà.
Lâm Túc nhận lấy cây chổi, Diệp Đồng lúc nào cũng chú ý quan sát, người kia hai tay cầm chặt đầu chổi hơi cúi người, từ ban công phòng khách đảo qua nhà ăn, quét cũng ra hình ra dạng, Diệp Đồng vừa lau chùi sofa vừa thỉnh thoảng quan sát người kia vài lần.
Lúc quét đến dưới chân, Diệp Đồng tránh qua một bên, không keo kiệt khen tặng:"Chị cũng biết làm quá chứ.
""Nói rồi em đừng xem thường chị, quét mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ.
" Lâm Túc dừng tay đứng thẳng người nhìn Diệp Đồng nói: "Lúc em không ở nhà, chị thường xuyên tự mình làm việc nhà.
" cô cầm chổi: "Em xem, chị học tốt không?""Cũng không tệ.
" chỉ là ba chữ mơ hồ không đoán được có phải khen hay không, đổi lại là trước kia Diệp Đồng không chừng nhảy dựng lên, ôm chầm lấy cô khen thưởng cho cô bằng một nụ hôn sâu.
Lâm Túc nhìn Diệp Đồng cúi đầu lau sofa, mái tóc dài che khuất tầm mắt, Lâm Túc không thấy rõ biểu tình trên gương mặt Diệp Đồng, ánh mắt trầm xuống tiếp tục đi quét nhà! Chờ Lâm Túc từ phòng khách ra, Diệp Đồng ngừng lau, quay đầu nhìn Lâm Túc, đè xuống gợn sóng nhấc lên trong lòng.
Lồng ngực Diệp Đồng phập phồng lên xuống, cô đứng lên khóe mắt liếc nhìn khung hình úp xuống bên cạnh, cô buông giẻ lau rút tờ khăn giấy lau lau tay, lật khung hình lên, trong khung hình là một tấm ảnh chụp hai người con gái thân mật dựa sát vào nhau, Diệp Đồng nhìn bụi bậm rơi xuống rìa khung hình, cô dùng giấy lau đi khôi phục lại sự sạch sẽ cho nó.
Không nghĩ tới bị Lâm Túc phát hiện, lúc lau Diệp Đồng cầm nó đi về phòng, nhưng Lâm Túc chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện khung hình trong tay cô là gì, Lâm Túc nhìn Diệp Đồng đi vào phòng ngủ mi mắt rũ xuống, cầm chổi một lúc tiếp tục quét.
Bởi vì phân tâm, Diệp Đồng lại không có ở đây, Lâm Túc thất thần, căn bản cô không phát hiện bên cạnh có đặt một bình hoa nhỏ, lúc cô quét bất ngờ mu bàn tay chạm vào, dưới tình thế cấp bách gần như theo bản năng Lâm Túc vì để đỡ bình hoa sắp rớt xuống đất mà!.
Diệp Đồng từ phòng ngủ đi ra liền thấy Lâm Túc hướng về phía cô nửa quỳ trên mặt đất, trong tay còn nâng bình hoa giống như một bảo vật trân quý nhất thế gian, gương mặt ngàn năm không hề thay đổi biểu tình lúc này hơi đỏ lên, bộ dạng như sống sót sau tai nạn.
"Chị! " ánh mắt Diệp Đồng cứng lại, vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Lâm Túc liền biết chuyện gì xảy ra, Lâm Túc bình chân như vại, đứng lên vỗ vỗ quần chạm đất: "Chị không sao, chỉ là không cẩn thận đụng phải đồ, không có ngã bể.
""! "Diệp Đồng chạy nhanh qua, cầm lấy bình hoa trong tay Lâm Túc đặt xuống bên cạnh, ánh mắt dừng ở bên eo người kia đánh giá:"Đồ rớt bể cũng không sao, em sợ chị lớn tuổi đau thắt lưng.
""Cơ thể chị không yếu đuối đến vậy.
""Cũng không biết lần trước là ai đau thắt lưng, ở khách sạn kêu gào.
" Diệp Đồng vừa cũng không yên tâm giơ tay xoa eo người kia, nhẹ giọng hỏi: "Có đau chỗ nào không?""Em yên tâm đi, chị thật sự không sao, em đi làm chuyện của em đi.
" Lâm Túc cong khóe môi cười với Diệp Đồng, cúi đầu khom người cầm chổi dưới đất lên, giống như không có việc gì, quét về phía nhà ăn.
Diệp Đồng thật sự không yên tâm về Lâm Túc, ánh mắt không dám rời khỏi người người kia dù một phút đồng hồ, quét xong cô giao cho Lâm Túc một nhiệm vụ đơn giản là lau bàn, hai người cùng làm quả thật khá nhanh chóng, Lâm Túc làm cũng rất trôi chảy, không có giống như trước làm rơi vỡ đồ đạc, xem ra những ngày cô không ở bên cạnh, Lâm Túc thật sự tự mình ra tay làm việc nhà, ba ngày không gặp làm cô phải lau mắt mà nhìn nhận Lâm Túc.
"Lâm Túc.
" Diệp Đồng vừa lau ghế vừa hỏi người kia: "Chị có cảm thấy cách chúng ta ở chung hiện tại có vấn đề không?"Cái này có tính là muốn câu thông không! trong mắt Lâm Túc lóe sáng, đối với câu hỏi của Diệp Đồng, cô đã nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, hai người đưa ra kết luận không bất ngờ: giống nhau.
"Xác thật có vấn đề.
"Diệp Đồng ngẩng đầu nhìn Lâm Túc:"Vậy chị biết vấn đề ở đâu không?""Thiếu câu thông.
" Lâm Túc ngừng lại, đón nhận ánh mắt của Diệp Đồng, Diệp Đồng ra dấu cho cô tiếp túc nói: "Phương thức giải quyết mâu thuẫn và vấn đề tự cho