Cô tới đón cô ấy về nhà.
Khoảng cách không gần cũng không xa, ở dưới ngọn đèn nổi bật lên, Lâm Túc nhìn thấy rõ từng biểu cảm đa dạng trên mặt cùng với hành động của Diệp Đồng.
Diệp Đồng lẳng lặng đứng đó, mặt mày mềm mại, bên môi là nụ cười khẽ dịu dàng, khiến cho cô không thể dời ánh mắt.
Chỉ trong nhất thời, Lâm Túc như nhìn thấy được cô gái trẻ mà năm ấy cô đặt trong tim dành toàn bộ yêu thương, cô gái ấy lạc quan luôn hướng về phía trước, nụ cười ngây ngô tỏa nắng, nhìn vào đôi mắt ấy chỉ có ánh sáng trong trẻo.
Cô ấy nhỏ ấy dường như thật sự đứng trước mặt cô, chẳng bao giờ rời đi.
"Chị đang nghĩ gì." Diệp Đồng gõ cửa vài cái, hỏi: "Còn chưa tan tầm sao?"
Lâm Túc đặt bình tưới nước xuống:
"Em ngồi xuống chờ chút, chị đi rửa tay."
Bên cạnh lối nhỏ có một căn phòng nghỉ nho nhỏ, Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc nghiêng người đi vào, lúc này cô mới đi đến ban công, bước chân dừng ở chỗ Lâm Túc vừa đứng, mấy bông nở rộ trong chậu hoa mai vào đông đã bắt đầu héo tàn, cánh hoa rơi đầy mặt đất.
Thật ra hai người đều hiểu rõ đối phương, vừa rồi khi hai người đối diện nhau, một biểu cảm một ánh mắt Diệp Đồng tự nhiên cảm nhận được tình cảm sâu nặng trong mắt Lâm Túc vô tình hiện ra.
Người phụ nữ này...!không nhìn thì tốt, vừa nhìn thấy chung quy sẽ bị mê hoặc, quả nhiên liên quan đến tình cảm, lý trí gì đó cũng biến mất, chỉ là con số 0.
Mấy phút sau, Lâm Túc rửa tay xong, nhìn thấy Diệp Đồng đứng ở ban công, sự dịu dàng ẩn chứa trong ánh mắt không hề giảm.
Tay Diệp Đồng chống lên lan can từ tầng 30 nhìn xuống, quan sát phong cảnh thành phố về đêm, trong lòng đang suy nghĩ về một chuyện, nghe thấy tiếng bước chân lúc này mới xoay người, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Đồng mặt mày rạng rỡ mỉm cười, còn chưa mở miệng Lâm Túc đã bước tới, đôi tay kia thừa cơ lướt qua eo Diệp Đồng chống lên lan can, thành công giam cầm Diệp Đồng trong vòng tay của mình.
Trước sau vẫn bá đạo không cho Diệp Đồng đưa ra cơ hội từ chối.
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau, Diệp Đồng bị hành động bất ngờ của Lâm Túc trêu chọc, nhịp tim gia tốc nhưng cũng không có đẩy người trước mắt ra, do dự, giơ tay lên cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ trên cổ áo sơ mi của Lâm Túc.
"Em nói với chị một chuyện."
Lâm Túc nhướng mày, cúi đầu vùi vào tóc Diệp Đồng, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng trên đó:
"Chuyện vui hay không?"
"Chuyện nghiêm túc." Cổ lại truyền đến hơi thở ấm áp của Lâm Túc, Diệp Đồng đẩy vai người kia: "Chị nghiêm túc đi."
Lâm Túc đại khái có thể đoán được chuyện nghiêm túc Diệp Đồng muốn nói là gì, cô ngẩng đầu thẳng lưng, giả vờ nghiêm trang nhìn người kia:
"Em nói đi."
Quả nhiên, Diệp Đồng nói:
"Buổi chiều La Hoan gọi điện thoại cho em, chị ấy nói có quen Quý Quỳnh, chính là nữ minh tinh gần đây đang rất nổi tiếng, lần này muốn mời cô ấy làm người đại diện cho nhãn hàng, La Hoan nói mấy ngày nữa sẽ giúp em hẹn gặp mặt, chị cảm thấy thế nào?"
Diệp Đồng hỏi ý kiến Lâm Túc, vì dù sao Lâm Túc cũng là người sừng sỏ có tiếng trong thương giới, giao thiệp rộng trong giới giải trí nên kinh nghiệm tương đối phong phú.
"Chị cảm thấy rất tốt." Lâm Túc đánh giá tuy lời ít nhưng ý nhiều: "Nhưng chúng ta đã sớm tan tầm cho nên không bàn công việc."
Đây là giao ước ba chương trước đây của hai người.
Một trong số đó là khi hai người tan tầm và lúc ở nhà không bàn công việc, Diệp Đồng khi đó là trợ lý mỗi ngày đều đi theo bên người Lâm Túc, trong lúc đi làm đã nói xong công việc về nhà đối với Lâm Túc không có gì đáng nói, nhưng tình huống bây giờ không giống nữa, cô cũng không phải trợ lý của Lâm Túc, lúc này cô là người hợp tác của Lâm Túc trong công việc.
Nhưng nghe Lâm Túc nói, Diệp Đồng cũng không tiện tiếp tục hỏi, cùng lắm ngày mai đi làm tới phòng tổng tài quang minh chính đại bàn công việc.
"Vậy chị đừng ôm em." Diệp Đồng vỗ bàn tay bên eo mình: "Tan tầm về nhà."
Người kia không buông ngược lại càng siết chặt:
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Nói gì?" Diệp Đồng đẩy vài cái cũng không thoát được tay Lâm Túc, bèn từ trong lòng người kia xoay người dựa vào lan can nhìn thành phố vào đêm: "Chúng ta không có lời nào để nói."
"Thật sự không có?"
Diệp Đồng nghiêng đầu, nhìn người kia cảm thấy buồn cười:
"Có, mắng chị, chị nguyện ý nghe không?"
Nói rõ trong lòng người ta vẫn còn giận, đánh cũng đánh rồi mắng có là gì, Lâm Túc đặt cằm lên vai Diệp Đồng, nhìn gò má Diệp Đồng, giọng nhẹ nhàng:
"Vậy em mắng đi chị nghe nè."
"Chị là M* hả?" Để cô như người đàn bà chanh chua chửi đổng với Lâm Túc, cô không làm được: "Được rồi, em không chửi chị, dù sao tất cả đều qua rồi."
*M trong SM.
Khổ dâm nên google cho dễ nha
Ngón trỏ thon dài đã được cắt dũa gọn gàng từ phía sau duỗi ra, Diệp Đồng nhìn thấy nó đặt ở lồng ngực của mình, Lâm Túc mỗi chữ mỗi câu nói ra:
"Nhưng ở đây của em vẫn chưa tiếp nhận chị."
Vị trí bị ngón tay kia chỉ vào, con tim giống như rung động, Diệp Đồng thu lại cảm xúc nơi ánh mắt, quay đầu hỏi Lâm Túc: "Tại sao chị biết là không?" Không chờ Lâm Túc lên tiếng trả lời, Diệp Đồng đã nắm chặt ngón trỏ ở ngực của mình, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Lâm Túc: "Bởi vì nơi này từng bị chị làm tổn thương, cho nên em sợ chị lại không cần em, đương nhiên cũng không nghiêm trọng như chị nói, chị xem, ngay chỗ ngón tay này, trước nay đều chỉ có chị."
Trước nay chỉ có chị...!vô luận bị thương đến vỡ nát hay bị ngược mấy trăm lần, đã tiến vào trong tim thì không bao giờ rời đi được.
Lâm Túc nhìn chằm chằm Diệp Đồng, ngón trỏ bị nắm chặt có chút run run, khóe mắt mơ hồ nóng lên thành vệt đỏ, cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại khiến người ta khó tả, nhưng cũng như đang kêu gào sung sướng.
Đây là lời thật lòng của Diệp Đồng cũng trá hình thổ lộ, một tay Lâm Túc ôm lấy eo Diệp Đồng, một tay đỡ gáy Diệp Đồng trán chạm trán, giọng nghèn nghẹn:
"Chị theo đuổi em một lần nữa."
Diệp Đồng nghe thấy câu này, cô cười nói:
"Bây giờ không phải chị đang theo đuổi em sao?"
Ngày nào cũng quấy lấy ỷ lại vào cô, buổi tối ngủ cùng giường thì không quên câu dẫn quyến rũ cô.
Đó không phải theo đuổi thì là gì?
Lâm Túc bất ngờ lấn người tới nhẹ nhàng đẩy, Diệp Đồng đang dựa vào lan can không kịp đề phòng vô thức ôm chặt cổ Lâm Túc, vừa ngẩng đầu lên đôi môi mỏng lành lạnh ở trước mặt hôn tới, Diệp Đồng còn chưa kịp nhắm mắt đầu lưỡi nóng rực vói vào trong dây dưa, lấp đầy hút lấy, trượt vào hàm răng muốn mà giả vờ khép lại kia, từng chút từng sâu đó hoàn toàn xâm chiếm, hành động liền mạch lưu loát.
"Lâm Túc..." Bị Lâm Túc hôn quá sâu khiến cho cả người mềm nhũn ra, lúc này Diệp Đồng khó mà tự kiềm chế gọi tên người kia.
Bây giờ Lâm Túc không muốn làm gì hết, chỉ muốn hôn Diệp Đồng, hôn rồi lại hôn...!mang Diệp Đồng tiến sâu vào trầm luân, hôn tới mắt loạn tình mê, bởi vì cả thể xác và tinh thần của cô trước nay chỉ thuộc một mình người kia, cô muốn đem ba năm không thân mật từng chút bù đắp.
Buổi tối gió thổi tới thật lạnh, lại không làm giảm được nhiệt độ cao của hai người duy trì liên tục, lần này không có người bên cạnh quấy rầy, hơn nữa tình cảm nhận được đáp lại, giống như tìm được ngọn nguồn khơi thông, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hàm chứa trong nụ hôn thâm tình kéo dài này.
Chuyện thân mật hai người đã làm nhiều lần rồi, luyện thành sự ăn ý vô hình.
Vào